Nhị di nương nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Trùng hợp? Đây có phải là lần đầu tiên nàng đấu với phu nhân không? Một lần có thể nói là do may mắn, nhưng không có người nào nhiều lần đều gặp vận may tốt như vậy được. Phu nhân chính là quá khinh địch, cho nên lần này mới bị ngã một cú đau như vậy. Bà ta với Lục di nương, một người cầm quyền, một người được phụ thân con sủng ái nhất, kết quả thì thế nào? Không nói đến đứa bé trong bụng Lục di nương có thể giữ lại được hay không, cho dù nàng ta sinh ra được thì cũng không thể thay đổi được vận mệnh thất sủng, chắc chắn nàng ta đang hối hận chết đi được. Còn Đại tiểu thư thì sao? Bây giờ lão phu nhân và lão gia đều đang cảm thấy áy náy với nàng? Tính tình có thù tất báo, thủ đoạn lại lợi hại, còn tốt nhất đừng có đắc tội nàng ta!”
Tuy rằng Tô Như Cẩm vẫn cảm thấy Nhị di nương nói quá lên, nhưng vẫn gật đầu.
Nhị di nương thấy Tô Như Cẩm nghe lọt được, ngữ khí cũng mềm mại một chút, dặn dò nói: “Nhưng con cũng không cần gần gũi với nàng ta quá, miễn cho lại đắc tội với phu nhân. Còn có, bên ngoài con không được tỏ ra đắc chí vì ta được chưởng gia, trước kia như thế nào thì hiện tại cũng phải như thế, thậm chí con càng phải khiêm tốn hiểu chuyện hơn, đừng làm cho phu nhân không vui. Nếu không quyền hạn bây giờ của ta sẽ không giữ được lâu đâu!”
Hôm nay ở Niệm Du uyển, bà ta đã thấy rõ, lão gia không muốn đoạt đi quyền quản gia của Tiêu Yến, mà bởi vì áp lực phải nhanh chóng cho Tô Lương Thiển một công đạo. Đây chỉ là kế sách tạm thời mà thôi, chỉ cần địa vị của Tô Khuynh Mi trong lòng ông ta vẫn còn đó, thì trước khi Lục di nương thật sự sinh được con trai, vãn không thể lay động được địa vị của Tiêu Yến.
Mắc dù Tô Như Cẩm cũng biết điều này, nhưng vẫn không phục, oán giận nói: “Tô Khuynh Mi đúng là biết làm bộ làm tịch.”
Nhị di nương không tiếp lời này, bà ta cũng rất chán ghét cái miệng chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt kia của Tô Khuynh Mi, nhưng đó là bởi vì nàng ta là nữ nhi của Tiêu Yến, không phải của bà ta. Thật ra trong long bà ta cũng rất muốn có một nữ nhi tâm tư khéo léo, linh hoạt, biết thấu hiểu như Tô Khuynh Mi. Hơn nữa thanh danh, tài nghệ của Tô Khuynh Mi, Tô Như Cẩm đều không thể đuổi kịp. Nếu mà dòng dõi Tô gia cao một ít thì vẫn có thể được làm hoàng tử phi.
Tô Như Cẩm nhìn Nhị di nương tỏ ra tiếc hận lại tiếc nuối, đột nhiên cười, “Bây giờ con đang rất mong chờ Đại tỷ tỷ có thể lợi hại giống như mẫu thân nói, tốt nhất để nàng đấu với phu nhân đến ngươi chết ta sống. Như vậy chúng ta chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi. Luận xuất thân tài mạo, mẫu thân không thua kém phu nhân chút nào. Dù sao thì bà ta ban đầu cũng chỉ là ngoại thất thôi. Cái quyền quản gia này, mẫu thân có thể nắm giữ nhất thời thì tại sao lại không thể nắm giữ cả đời?”
Ngữ khí khi Tô Như Cẩm nhắc tới Tiêu Yến lộ ra vẻ khinh miệt, thậm chí là hận ý, làm gì có chút nào gọi là sự kính trọng nên có của thứ nữ đối với chủ mẫu?
Đích thứ tôn ti, ai cũng muốn được trở thành đích nữ mà không phải làm thứ nữ thân phận thấp kém.
“Nếu mẫu thân thành phu nhân Tô phủ, con sẽ trở thành đây đích nữ Tô gia, người có thể nhận con của Lục di nương làm con thừa tự nuôi dưới danh nghĩa của mình. Tương lai con xuất giá cũng có nhà mẹ đẻ để dựa vào.”
Nhị di nương trìu mến nhìn Tô Như Cẩm, bởi vì cái khát khao tốt đẹp này mà trên mặt nàng ta đều là dáng vẻ tươi cười.
Mấy ngày trước bà ta trở về Diêu gia, phụ thân nói cho bà ta biết vị trí Hộ bộ Thượng thư chuẩn bị đổi chủ, lão gia rất có khả năng sẽ được ngồi lên vị trí đó.
Nhị di nương vốn là người có dã tâm, mấy năm nay bà ta cũng không phải cam tâm tình nguyện ở dưới Tiêu Yến. Nhưng mà Tiêu Yến không chịu thua kém, nhi nữ của bà ta lại xuất sắc, nên bà ta không thể tìm được cơ hội lật đổ Tiêu Yến. Sự việc lần này đã cho bà ta hy vọng, nghe Tô Như Cẩm nói thì lại càng đốt lên ý chí chiến đấu bừng bừng.
“Mẫu thân, người có cảm thấy có chuyện kỳ quái không? Phu nhân và tỷ tỷ đối đãi với Đại tỷ tỷ khá tốt, nhưng tại sao hai bên lại cứ giống như kẻ thù, phải đấu đến ngươi chết ta sống?”
Nhị di nương dịu dàng sờ sờ đầu Tô Như Cẩm, “Không bị bề ngoài mê hoặc, đây chính là chỗ lợi hại của Đại tiểu thư, nhưng chuyện này không phải rất hợp ý với chúng ta hay sao? Nguyên nhân là gì, không quan trọng!”
***
Tiêu Yến được Phương ma ma dìu đi ra khỏi Niệm Du uyển. Dấu tay trên mặt bà ta rất rõ ràng, bà ta vì lo giữ thể diện nên một đường này đều cúi đầu đi, cả người gần như dựa hết vào Phương ma ma.
Dọc đường đi đều là hạ nhân, khi nhìn thấy bà ta ai cũng rất tự giác cúi đầu tránh một con đường cho bà ta, nhưng Tiêu Yến vẫn cảm thấy ánh mắt của những người đó luôn dừng trên người bà ta. Sau khi bà ta đi khỏi còn có những tiếng nói khe khẽ châm chọc cười nhạo.
Mặt Tiêu Yến nóng rát, cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận. Bà ta đẩy nhanh bước chân đi như bay, trong lòng hận Tô Khắc Minh thấu xương còn có Tô lão phu nhân bỏ đá xuống giếng, càng hận Tô Lương Thiển.
Nếu không phải do bọn họ, làm sao bà ta có thể bị mất mặt trước đám hạ nhân đê tiện này.
Thù này, bà ta nhất định phải báo.