Trong Sênh Huy uyển, hạ nhân nhìn thấy Tiêu Yến, đến thở mạnh cũng không dám.
Với cái bộ dạng này của Tiêu Yến, bà ta cũng không có mặt mũi mà đi dạy dỗ bọn họ, đi thẳng vào chính phòng.
Thiếp thân nha hoàn của Tô Khuynh Mi đứng ở cửa, nhìn thấy Tiêu Yến thì vội vàng vén rèm cửa chắn gió dày nặng ra, đồng thời nói với Tô Khuynh Mi trong phòng: “Tiểu thư, phu nhân đã trở lại!”
Tô Khuynh Mi nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Yến đang tiến vào phòng, khuôn mặt sưng vù, năm dấu ngón tay hiện rõ trên mặt, đầu tóc có chút hỗn loạn, đôi mắt đỏ hoe. Trong trí nhớ của nàng ta chưa bao giờ thấy Tiêu Yến chật vật như vậy.
Khuôn mặt âm trầm, có chút đáng sợ.
Tuy Tô Khuynh Mi đã thông qua con đường của mình biết được tình huống đại khái, nhưng đến lúc tận mắt nhìn thấy Tiêu Yến chật vật như vậy vẫn có chút bất ngờ.
“Mẫu thân.”
Tô Khuynh Mi đứng lên đi đến trước mặt Tiêu Yến. Chắc là bà ta không muốn để Tô Khuynh Mi nhìn thấy bộ dạng này của mình, nên bà ta càng cúi thấp đầu xuống.
“Mẫu thân, mặt của người sao lại thành thế này?”
Tô Khuynh Mi phân phó Phương ma ma đang đứng một bên: “Gọi người múc nước đến đây, chuẩn bị thuốc mỡ.”
Tô Khuynh Mi khẽ vuốt vết thương trên mặt Tiêu Yến. Tiêu Yến ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ quan tâm đau lòng của Tô Khuynh Mi, lại càng thêm ấm ức, phẫn nộ, xấu hổ. Bà ta không muốn để lộ một mặt mềm yếu của mình trước mặt Tô Khuynh Mi, nhưng lại không thể khống chế được cảm xúc.
“Mi Nhi.”
Dứt lời, nghĩ đến bộ mặt nhẫn tâm của Tô Khắc Minh, bà ta không khỏi chua xót, nước mắt chảy ra.
Tô Khuynh Mi nắm tay bà ta, “Có chuyện gì thì cứ chờ xử lý tốt vết thương lại nói.”
Thiếp thân nha hoàn Tử Yên, Tử Quyên của Tiêu Yến nhanh chóng mang nước cùng thuốc mà Tô Khuynh Mi phân phó tiến vào. Tô Khuynh Mi còn cảm thấy tốc độ của các nàng chậm, khiển trách một phen. Sau dó tự mình lau sạch vết thương rồi bôi thuốc cho Tiêu Yến.
Tiêu Yến trong lòng cảm thấy rất là thoả đáng.
Tiêu Yến nhanh chóng kể ra tất cả mọi chuyện ở Niệm Du uyển. Khi nói đến đoạn Tô Khắc Minh đánh bà ta, Tiêu Yến phẫn hận cắn răng lại không nhịn được ấm ức, nước mắt rớt xuống càng nhiều.
“Ta với hắn nhiều năm phu thê, thế mà hắn lại không chừa lại cho ta một chút tình cảm nào, không lưu lại cho ta thì thôi đi, nhưng còn con và Khải Nhi thì sao? Nói cái gì mà coi trọng, vinh quang Tô phủ trong tương lai đều là của các con, tất cả chỉ là mấy lời dễ nghe! Đều là do con tiện nhân Tô Lương Thiển kia giở trò quỷ! Mi Nhi, mặt mũi của ta mất hết rồi!”
Tiêu Yến oán hận, dường như bà ta trở thành bộ dạng như bây giờ tất cả đều là lỗi của người khác, bà ta không có một chút trách nhiệm nào.
Tô Khuynh Mi bôi thuốc cho Tiêu Yến xong, đưa thuốc mỡ cho Tử Quyên, nàng ta vẫy tay để cho hạ nhân lui xuống hết.
“Là nữ nhi không tốt, nếu không phải là do ta ra chủ ý cho mẫu thân thì người sẽ không…”
Tô Khuynh Mi tự trách, khó chịu lại áy náy, “Đều là nữ nhi sai.” Giọng của nàng ta có chút nghẹn ngào.
Tiêu Yến gặp phải việc không may lớn như vậy, ban đầu trong lòng có chút oán trách nàng ta, nhưng chút điểm trách cứ này đã sớm bởi vì sự quan tâm của Tô Khuynh Mi mà tan thành mây khói. Trong lòng chỉ còn cảm thấy nàng ta hiếu thuận hiểu chuyện, nàng ta cũng biết nhận sai. Bà ta bời vì Tô Khuynh Mi hiểu chuyện như vậy mà cảm thấy đau lòng.
“Đứa bé của Lục di nương vẫn còn, sau này sẽ không còn có cơ hội nào tốt như lần này, Đại ca hắn... Mẫu thân, bây giờ con đi nói rõ ràng mọi chuyện cho phụ thân, tất cả những việc này đều chủ ý của nữ nhi, không thể làm cho phụ thân ly tâm với mẫu thân!”
Tô Khuynh Mi tức giận bất bình thay cho Tiêu Yến, đứng dậy muốn đi ra ngoài. Tiêu Yến thấy thế thì hoảng sợ, cuống quít níu nàng ta lại, “Con muốn làm cái gì?”
Giọng nói của Tiêu Yến có chút nặng nề, trong lòng lại cảm thấy vô cùng cảm động, ấm áp.
“Chuyện này không phải lỗi của con, con không làm sai gì cả. Tiểu tiện nhân Tô Lương Thiển này không đơn giản, tâm trí thủ đoạn lợi hại hơn mẫu thân của nàng ta nhiều, trước kia là chúng ta coi thường nàng ta rồi. Loại người như nàng ta chắc chắn sẽ không cam nguyện làm đá kê chân cho người khác, nói không chừng còn muốn đạp lên trên đầu chúng ta để leo lên. Ta tuyệt đối không cho phép nàng ta cưỡi trên đầu con. Chuyện lần này xảy ra cũng coi như chuyện tốt, chúng ta sẽ sớm có phòng bị, tránh cho tương lai bị chịu thiệt lớn hơn! Ta thật đúng là lòng dạ đàn bà, bây giờ ta cảm thấy vô cùng hối hận đã không sớm trừ bỏ nàng!”
Tiêu Yến nắm tay Tô Khuynh Mi, ấm giọng an ủi nàng ta.
Nhưng đến khi nhắc tới Tô Lương Thiển thì căm giận nghiến răng nghiến lợi. Ngữ khí căm ghét kia giống như hận không thể ăn sạch nàng.
“Phụ thân con có năm nữ nhi, nhưng hắn yêu thương con nhất là vì cảm thấy con xuất chúng hiểu chuyện nhất, lại thông tuệ. Hắn chỉ quan tâm đến ngươi nào có thể làm rạng rỡ Tô gia. Trước kia thì không nói làm gì, nhưng bây giờ xuất hiện thêm một Tô Lương Thiển... Con nhất định không thể để sự việc lần này làm ảnh hưởng, lưu lại khuyết điểm, bằng không sẽ bị những người khác nhắm vào. Con không cần lo cho mẫu thân, dù sao thì giữa ta với ông ta đã sớm có khoảng cách, cũng không thiếu một lần này. Hơn nữa, phụ thân con càng coi trọng con, thì địa vị của ta cũng càng vững chắc, Đại ca của con cũng thế. Phụ thân con đã nói chỉ để cho Nhị di nương tạm thời quản gia, chỉ là tạm quản mà thôi.”