Tuy Tiêu Yến nói như thế nhưng vẫn tức khó nguôi như cũ, “Nếu không phải có ta giúp ông ta trù tính, thì phụ thân con làm sao có được như ngày hôm? Cuối cùng ông ta lại vì một nữ nông mà phản bội ta. Lần này còn vì con tiện nữ kia mà làm ta mất mặt trước mặt người khác. Còn có lão thái bà chết tiệt kia nữa, cả nhà đều là đồ lòng lang dạ sói! Mi Nhi, con cũng lớn rồi, con phải nhớ kỹ lời mẫu thân nói, tất cả những lời nam nhân đều không được tin tưởng!”
Tô Khuynh Mi gật gật đầu, tuy rằng không tán đồng với lời này của Tiêu Yến, nhưng cũng không phản bác trong lúc này.
Mẹ con hai người lại nói thêm một chút. Tô Khuynh Mi tri kỷ để cho hạ nhân chuẩn bị thức ăn, hai người ngồi xuống bên bàn ăn. Trong bụng Tiêu Yến vẫn nghẹn một bụng lửa giận, rất bực bội, làm gì có tâm trạng ăn uống, vừa cầm đũa đã buông.
“Mẫu thân, việc đã đến nước này, đừng tức giận làm hại thân mình, bằng không thì chính là mắc mưu của người khác. Con còn chưa dùng cơm đâu, người cùng con ăn thêm một chút đi.”
Tô Khuynh Mi hiểu chuyện tri kỷ, khéo hiểu lòng người làm Tiêu Yến cảm thấy bà ta vì con gái trả giá như thế nào đi nữa cũng đều đáng giá. Ánh mắt bà ta nhìn Tô Khuynh Mi trở nên kiên định, “Mi Nhi, con yên tâm, mẫu thân tuyệt đối sẽ không để cho Tô Lương Thiển có thể dẫm lên trên đầu con!”
Tô Khuynh Mi gật đầu, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ cảm kích, “Cảm ơn mẫu thân, con cũng nhất định sẽ không làm người thất vọng, chờ tương lai con thành quý nhân, con sẽ để mẫu thân cùng với Đại ca làm đương gia, tuyệt đối không để người phải chịu đựng tính khí của tổ mẫu!”
Tiêu Yến bởi vì những lời Tô Khuynh Mi nói, buồn bực trong lòng tiêu tán đi không ít, trên mặt có vẻ tươi cười.
Bà ta cầm đũa ăn thêm hai miếng, rèm chắn gió gần cửa bỗng nhiên bị xốc lên, ngay sau đó một tiếng ‘bang’ vang lên. Tiêu Yến quay đầu lại, trong miệng vẫn còn đồ ăn đã nhìn thấy Tô Trạch Khải.
Sắc mặt xanh mét, hùng hổ.
Tô Trạch Khải liếc Tô Khuynh Mi một cái, ánh mắt dừng trên người Tiêu Yến, thấy bà ta vẫn còn đang ăn, lại thấy một bàn đầy đồ ăn thì sắc mặt càng thêm khó coi, đen như mực, làm gì có dáng vẻ ôn nhuận khiêm tốn ngày thường?
“Mọi việc biến thành thế này rồi mà hai người vẫn còn tâm trạng ăn uống!”
Tô Trạch Khải vừa mở miệng đã bắt đầu chất vấn. Hắn ta chịu đựng xúc động muốn lật đổ cái bàn kia đi, thô bạo bực bội.
Hôm nay hắn ta đi ra ngoài uống rượu với mấy công tử thế gia, vốn đang muốn đi hoa phường, nhưng trên đường đi lại bị gã sai vặt tâm phúc ngăn lại, báo cho hắn ta biết chuyện xảy ra ngày hôm nay. Hắn ta phải vội vàng tìm cớ trở về.
Quá trình cụ thể như thế nào, hắn ta không tìm hiểu hết mà hắn ta chỉ biết kết quả của sự việc này. Đây không phải những thứ hắn ta muốn, mọi việc hoàn toàn hỏng bét giống như tâm tình hiện tại của hắn ta.
“Trước kia người đã nói với con như thế nào? Kết quả thế nào? Sẽ không có bất kì đứa trẻ nào không nên có xuất hiện trong cái nhà này, nhưng bây giờ đứa trẻ kia có khả năng sẽ được sinh ra, đây là kết quả mà người cho ta sao!”
Khi Tiêu Yến trở thành phu nhân của Tô Khắc Minh, lúc đón Tô Trạch Khải đang ở bên ngoài được đón trở về, bà ta đã hứa với hắn ta, con của Tô gia ngoại trừ hắn ta sẽ không có đứa con trai thứ hai, tất cả mọi thứ của Tô phủ trong tương lai đều là của hắn ta.
Tiêu Yến vốn cảm thấy thẹn với Tô Trạch Khải, chuyện ngày hôm nay, bà ta cũng cảm thấy mình không xử lý tốt, liên luỵ đến Tô Trạch Khải, nên trong lòng càng thêm áy náy, bất an, không biết phải ăn nói với hắn ta như thế nào. Nhưng bộ dạng Tô Trạch Khải tức giận chất vấn gào thét làm bà ta thấy khó chịu không vui, đặc biệt là so với thái độ ân cần hỏi han của Tô Khuynh Mi trước đó, làm bà ta càng cảm thấy Tô Trạch Khải quá đáng.
Hắn ta chỉ biết để ý đến bản thân, hoàn toàn không quan tâm bà ta chút nào, cũng không hề nhớ ngần ấy năm bà ta đối xử tốt với hắn ra sao.
Căn bản không thể trông cậy vào được!
Trong nháy mắt, Tiêu Yến sinh ra ý nghĩ như vậy.
Tô Khuynh Mi nhìn Tiêu Yến nhíu mày, đứng lên, “Mẫu thân còn chưa ăn được mấy miếng đâu, muốn nói cái gì thì chờ người ăn xong rồi lại nói. Đại ca có muốn ăn một chút không?”
Tô Khuynh Mi vừa nói vừa đi về phía Tô Trạch Khải, chủ động duỗi tay muốn kéo hắn ta, nhưng tay còn chưa chạm tới người đã bị Tô Trạch Khải bực bội dùng sức hất ra. Tô Khuynh Mi lảo đảo lui về phía sau vài bước, tay phải vịn vào cái bàn mới có thể đứng vững, nhưng mu bàn tay bị Tô Trạch Khải đánh trúng lại đỏ bừng lên.
Tiêu Yến nhìn mà thấy vô cùng đau lòng, cũng càng tức giận hơn.
“Con làm cái gì vậy?”
Tiêu Yến nhìn Tô Trạch Khải, lớn tiếng quát.
“Đây là muội muội của con, muội muội ruột đấy. Con bé lo lắng con chưa ăn gì nên mời con ăn cùng, con bé quan tâm con là sai sao? Có người nào làm huynh trưởng như con không?”
“Người cảm thấy ta nuốt trôi được sao?”
Giọng của Tô Trạch Khải còn lớn hơn, cả người càng thêm táo bạo.
Tiêu Yến nhìn Tô Khuynh Mi cắn môi không nói một lời. Bà ta không giống trong quá khứ dễ dàng dung túng thỏa hiệp với hắn ta, trầm mặt nói: “Thái độ này của con là như thế nào đây? Mấy năm nay những thứ ta làm vì con còn ít sao? Vì muốn làm cho con có tiền đồ có địa vị, ta phải hao hết tâm tư mới có thể leo lên được vị trí như hôm nay, mang con về nuôi dưới danh nghĩa của ta. Con cho rằng mấy di nương khác vì sao nhiều năm như vậy mà vẫn chưa sinh con trai? Là do con may mắn sao? Chỉ bởi vì ta vừa mới không xử lí tốt một việc mà con đã đổi xử với ta như vậy sao? Đến cùng thì ngươi coi ta là mẫu thân của ngươi, hay là quân cờ để ngươi có chỗ đứng trong Tô phủ!”
Lời này của Tiêu Yến nói rất nặng.