Bời vì bà ta lớn tiếng, thái độ cường thế làm cho lửa giận trong lòng Tô Trạch Khải tăng vọt, nhưng bởi vì vẫn còn chút kiêng kị nên mới không lập tức phản bác. Hắn ta ngẩng đầu, mặt đỏ tía tai thở hổn hển, không nói gì nhưng chỉ cần nhìn thái độ như vậy là biết rõ ràng hắn ta vẫn không chịu phục.

“Sự việc hôm nay, ngươi cho rằng ta không tức sao? Những gì ta đã trải qua ngươi cũng không hỏi lấy một lời, mở miệng ra là chỉ trích, ngươi thử nhìn mặt ta xem.”

Tiêu Yến quay bên mặt bị đánh về phía Tô Trạch Khải, tự đánh vào mặt mình hai cái, “Ta bị phụ thân ngươi đánh, bị đánh ngay trước mặt mấy di nương kia. Lúc trở về, còn bị hạ nhân trong phủ thấy được, bây giờ tất cả hạ nhân trong phủ đều coi ta là trò cười. Mặt mũi của ta đều mất hết rồi, ngươi có cho ta một câu quan tâm an ủi nào không? Ngươi cho rằng ta còn có thể nuốt trôi được đồ ăn sao, nếu không phải muội muội người khuyên mãi, thì ta một miếng cũng không ăn nổi. Trong mắt ngươi chỉ có bản thân ngươi, so với muội muội ngươi thì một nửa cũng không bằng!”

Tiêu Yến càng nói càng lớn tiếng, câu cuối cùng gần như là gân cổ lên nói ra.

“Nhưng nàng ta là đích nữ Tô phủ, còn ta thì sao? Ta chỉ là một đứa con nuôi không thể xuất hiện đường đường chính chính, đương nhiên không thể đánh đồng!” Mặt Tô Trạch Khải đỏ bừng, hô hấp ngày càng gấp giống như con sư tử bị chọc giận gào lên với Tiêu Yến, trong lời nói đầy vẻ oán trách.

Tiêu Yến buông lỏng tay, đũa ‘cạch’ một tiếng rơi xuống. Bà ta nhìn Tô Trạch Khải, đáy mắt có vẻ trách cứ nhưng bị những cảm xúc khác che giấu.

Tô Trạch Khải tiến lên vài bước, một chân đá bay bàn ăn, chén địa đựng đầy đồ trên bàn ầm ầm rơi đầy đất.

Tô Khuynh Mi có chút bị Tô Trạch Khải làm cho sợ hãi, sợ hắn động thủ với mình, vội vàng tránh đi.

Tiêu Yến sợ hãi lại lo lắng, làm gì còn vẻ cường thế răn dạy Tô Trạch Khải lúc trước.

Tô Trạch Khải đập lung tung lên cái bàn vừa bị lật đổ, nhìn về phía Tiêu Yến, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, trong mắt cũng hiện lên thần sắc hung ác.

Tiêu Yến hoảng hốt, bà ta muốn đi lên ôm Tô Trạch Khải vào lòng an ủi vài câu, làm dịu đi cảm xúc của hắn ta, nhưng Tô Trạch Khải tránh đi không cho bà ta đụng vào.

“Rõ ràng ta giống với nàng, đều là con của người và phụ thân!”

Tô Trạch Khải chỉ vào Tô Khuynh Mi, biểu tình bi thương trộn lẫn một tia chán ghét Tô Khuynh Mi rất khó bị phát hiện.

“Người có biết ta đã phải trải qua những ngày như thế nào không? Những công tử thế gia đó không một ai coi ta ra gì, còn lấy xuất thân của còn ra để đùa bỡn. Còn ta, một câu cũng không dám nói, còn phải hùa theo cười đùa với bọn họ. Ngay cả cái đám hạ nhân trong phủ kia cũng thường xuyên nghị luận cười nhạo sau lưng ta, ta cũng không dám trực tiếp đi phạt bọn họ, bởi vì danh bất chính ngôn bất thuận! Tuổi này của ta, bất cứ lúc nào cũng có thể thành hôn, vốn dĩ trước kia đã tính toán rõ, ta thi đậu khoa cử thì nếu phụ thân có thể lên chức sẽ tìm cho ta một đích nữ dòng dõi cao quý, nhưng bây giờ thì sao? Những người kết giao với ta chỉ vì coi trọng ta là nam đinh duy nhất của Tô gia sẽ đối đãi với ta thế nào? Người cảm thấy nếu Tô phủ thêm một đứa con trai nữa thì mấy lão gia phu nhân đó sẽ dám hứa gả nữ nhi cho ta sao? Sau này ta làm gì còn mặt mũi để ra ngoài? Người chỉ bị tát một cái còn ta là đời này đều bị người huỷ hoại rồi!”

“Tại sao người lại sinh ra ta? Tại sao lại đưa ta về Tô phủ? Tại sao không để cho ta ở bên ngoài tự sinh tự diệt!”

Tiêu Yến nhìn Tô Trạch Khải như vậy, cảm xúc áy náy áy lan tràn, trái tim giống như bị bóp nát.

Bà ta giận bản thân không thể xử lí tốt mọi việc, càng hối hận mình đã trách cứ Tô Trạch Khải.

“Khải Nhi, con đừng như vậy, là mẫu thân không tốt.”

Tiêu Yến cực kỳ đau long, đối mặt Tô Trạch Khải vừa nói vừa khóc, “Là mẫu thân sai, con nói rất đúng, là mẫu thân có lỗi với con!”

Tiêu Yến hận Kinh Quốc công phủ, hận Thẩm Thanh. Lúc trước nếu không phải do bọn họ, tuy bà ta chỉ làm di nương nhưng cũng có thể mang theo Tô Trạch Khải vào phủ. Như vậy hắn sẽ không bị khinh bỉ bởi vì thân phận không rõ ràng như bây giờ.

Thẩm Thanh đã chết, Kinh Quốc công phủ cũng phải gặp báo ứng, nhưng con trai của bà ta thì sao? Con trai của bà ta chỉ có thể lấy thân phận con nuôi tồn tại. Tô Lương Thiển không đền bù thì thôi đi, nhưng nàng ta lại còn chà đạp con trai của bà ta như vậy.

Tiêu Yến thả lỏng thái độ xuống, mềm giọng ngồi bên cạnh an ủi Tô Trạch Khải, mới làm cảm xúc của hắn ta bình phục một ít.

Tô Khuynh Mi nhìn Tiêu Yến khóc rống, trong mắt chỉ có Tô Trạch Khải. Bà ta lo lắng áy náy lại đau lòng Tô Trạch Khải đến cực điểm, hận không thể tự móc tim ra đưa cho Tô Trạch Khải để chứng minh bà ta yêu thương hắn đến mức nào, làm gì có vẻ lo lắng cho nàng ta? Bàn tay giấu trong tay áo tay không khỏi nắm chặt.

“Sự việc lần này không ai muốn nó biến thành như vậy, giống với năm đó mẫu thân bất đắc dĩ mới phải một mình hồi phủ để con sống ở bên ngoài. Con cho rằng mẫu thân không muốn đưa con về sao? Mâu thân là suy xét vì đại cục! Nếu không phải mẫu thân nén giận nhẫn nhịn thì hiện tại chúng ta còn không biết đang sống ở chỗ nào đâu. Tất cả là do Kinh Quốc công phủ, là do Tô Lương Thiển sai!”

Tô Khuynh Mi thấy hai người nói chuyện gần xong rồi thì mới tiến lên, kể lại những gì Tiêu Yến nói cho Tô Trạch Khải nghe, nhưng không nói cho hắn biết vụ việc này là do một tay nàng ta lên kế hoạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play