Lúc Tô Lương Thiển xuống khỏi xe ngựa, thì nhìn thấy ở vị trí bên cạnh kho lương thực, mọi người đang bận rộn làm việc, xây dựng những lều bạt mới làm chỗ đặt chân, đang kéo cố định vải bạt.
Xung quanh có rất nhiều người, trừ những thanh niên trai tráng đang làm việc ra, còn có người già và trẻ em, tìm cơ hội giúp đỡ một chút, trên mặt đều là nụ cười.
Đối với những người dân bình thường này mà nói, phần lớn có thể có chút thời gian để nghỉ ngơi một lúc trong những ngày bận rộn làm việc bình thường, nhưng mà thật sự ngày nào cũng nhàn rỗi không có việc gì làm như thế này, thì bọn họ lại thấy hốt hoảng, cả người đều không có sức lực, hôm nay có chút việc để làm, mọi người đều rất vui mừng, trên mặt đều là nụ cười, không còn ủ rũ mặt mày nữa.
Sau khi Tô Lương Thiển xuống xe ngựa, thì trực tiếp về lều của mình, dọc đường gặp những người dân chào hỏi nàng, nàng cười trả lời từng người một.
"Ngươi cũng trở về rồi à, cả ngày hôm nay ngươi đi đâu thế, ta đến đến hoa cũng sắp tàn rồi."
Nói chuyện là Vương Thừa Huy, oán khí thật nhiều, so với lúc vừa mới ở kinh thành tới thì hắn gầy đi rất nhiều, người cũng đen đi nhiều, có dù như thế thì vẫn có thể nhìn thấy được quầng mắt thâm sì, khí sắc không tốt.
Vương Thừa Huy không giống Quý Vô Tiễn, Quý Vô Tiễn thuộc về phạm trù nuôi dạy nới lỏng, những năm du lịch ở bên ngoài đã chịu nhiều vất vả, Vương Thừa Huy từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cẩm y ngọc thực, cho dù lần trước tới Tiêu Phong trại, thì cũng có người hầu kẻ hạ, buổi tối ngủ ở nhà trọ tốt nhất địa phương, ở căn phòng có môi trường tốt nhất nhà trọ, khó khăn lớn nhất mà hắn từng gặp đại khái chính là bị Quý Vô Tiễn cho ăn đòn, giống như lần này, hắn đã mấy ngày không ngủ ngon rồi, đương nhiên, đòn cũng đã ăn rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play