Tô Lương Thiển nghe thấy Vương Thừa Huy nhắc tới Dạ Hướng Vũ, trái lại rất bình thường, nàng cười chế giễu: "Thái tử là người như thế nào, ta đương nhiên biết, hai ngày đúng không? Ngày kia, nếu hắn không tới tìm ta thì ta đi tìm hắn!"
Vương Thừa Huy nhìn nụ cười trên mặt Tô Lương Thiển, không tiếp nối lời, hắn làm sao lại có thể loại biểu ca chẳng nên thân khiến người ta không vừa mắt như thế chứ, chết người nhất chính là, người như thế, thế mà lại là Thái tử.
Đồng thời với sự mất mặt của mình, Vương Thừa Huy lại thấy vui vẻ trên nỗi đau của người khác, hắn thấy nên tìm một người như Tô Lương Thiển tới để chỉnh hắn ta.
Có kịch hay để xem, thật tốt.
Ngày tháng ở trong này quả thật nhàm chán, luôn cần có tiết mục giải trí.
Mấy người vứt chuyện này sang một bên, rồi cười nói thêm một lúc, Vương Thừa Huy rời đi, đã ra khỏi lều được một lúc thì lại quay lại, "Suýt chút nữa thì quên việc quan trọng nhất rồi."
Mấy ngày liên tục ngủ không ngon, Vương Thừa Huy đi đường giống như dẫm lên trên bông vậy, đầu óc lúc nào cũng choáng váng mơ hồ, trí nhớ có thể nói là kém tới cực điểm rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play