Tô Lương Thiển không để ý tới hắn, bước vào lều bạt của Thái tử.
Tô Lương Thiển vừa bước vào, thì có người ầm ĩ huyên náo ở bên ngoài, có người không vừa mắt đứng lên, "Được rồi, bọn nhỏ đang nhìn kia kìa, không phải chỉ có thời gian ba ngày thôi à? Bình thường chúng ta ăn khổ sống sở còn không kiếm được nhiều như thế, hơn nữa vạn nhất có động đất thì sao? Muốn về thì các người về, muốn gây sự thì các ngườigây sự, ta không muốn lấy tính mạng của mình với người nhà ra để mạo hiểm đâu."
Hai bên nổ ra tranh chấp, bên nào cũng cho là mình đúng, càng cãi càng hung hăng.
Đám người Tô Lương Thiển và Quý Vô Tiễn ở trong lều, những người kia ở ngoài lều, âm thanh khi nói chuyện lại lớn như thế, bọn họ đương nhiên không thể nào không nghe thấy được, mấy người ở trong lều đều thống nhất cho rằng người bên ngoài sẽ động thủ với nhau.
Nhưng mà cuối cùng, hoàn hoàn không đánh nhau, mà yên tĩnh trở lại, mọi người hiển nhiên là ai về nhà nấy rồi.
Vương Thừa Huy thở dài một hơi, ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh cái bàn, hắn thở dài nói: "Hôm nay xem như là qua rồi nhỉ."
Lúc này thời gian đã không còn sớm nữa rồi, bên ngoài là một mảng đen kịt, lại vừa mới mưa một trận lớn như thế, mỗi cửa ra vào đều có người canh gác, những người dân ở đây đều biết, người có đầu óc có não thì đều không đi lung tung, về phần các cá nhân, chân mọc trên người họ, làm sao có thể ngăn cản được?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT