Tô Lương Thiển không thấy Quý Vô Tiễn, hỏi Tật Phong.
Tật Phong chỉ tay về một phía, ở nơi đó đã tụ tập rất nhiều người, cách một khoảng cách, trời thì tối đen như mực như thế, nào có thể nhìn thấy rõ Quý Vô Tiễn được chứ, Tạ Vân Dịch giải thích: "Chắc là đang duy trì ổn định trật tự."
Tô Lương Thiển đứng thẳng người lên, ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy có rất nhiều nữ nhân đang ôm con khóc lóc chạy từ bên trong ra bên ngoài, tiếng khóc cực kì âu sầu, ngập tràn sợ hãi.
Tô Lương Thiển khép y phục trên người lại, nói với Tạ Vân Dịch: "Ta qua đó xem sao."
Tạ Vân Dịch nào có yên tâm đâu, nhanh chóng nói: "Ta đi với nàng."
Tô Lương Thiển đi về phía đông người kia, bình thường thì ở đây là để thổi lửa nấu cơm nên tương đối trống trải, bây giờ mọi người tập trung hết ở đây, lúc Tô Lương Thiển tới, có một số lều bên trong vẫn còn người, rung lắc không ngừng, vải bạt hai bên lều vang lên phần phật, dường như muốn đổ, nhìn cực kì nguy hiểm.
Tô Lương Thiển lớn tiếng thúc giục: "Tất cả người ở trong lều đều ra ngoài hết, tới khu vực trống ở phía trước."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT