Công tử không thể không thích hắn, cũng không thể bỏ rơi hắn.
Thu Linh thấy dáng vẻ này của Tật Phong, tiếp tục lừa bịp nói: "Ngoan, ta với ngươi ngoan ngoãn canh gác ở bên ngoài này thì sẽ không như thế đâu, đợi công tử xong rồi, chúng ta vào sau nhé."
Tật Phong cố gắng chịu đựng nỗi buồn bất an trong lòng, gật gật đầu, hai người một trái một phải, giống như thần giữ cửa, ngồi xổm trước lều của Tô Lương Thiển.
Hai người trong lều, lúc lâu sau mới tách ra.
Trong phòng, tất cả âm thanh đều bị ngăn trở, chỉ có tiếng thở dồn dập của hai người, dường như nếu không há miệng ra để thở, thì sẽ bị thiếu dưỡng khí mà ngất đi.
Hai người Tạ Vân Dịch và Tô Lương Thiển vẫn đối mặt nhìn nhau, không khí xen lẫn với bọn họ, dường như là được phủ một tầng mật ngọt ngào.
Hai người nhìn nhau, mặt hai người đều đỏ hết cả lên, thậm chí tới mắt cũng đỏ lên rồi, cái kiểu đỏ của sự xấu hổ đó, nhất là Tạ Vân Dịch, cái kiểu xấu hổ của thiếu nam mới biết yêu lần đầu, trên người hắn, quả thật là hiển thị một cách sống động, sâu sắc nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT