Tạ Vân Dịch sợ hết hồn, cầm lấy tay Tô Lương Thiển, khi nhìn thấy phía trên ngày càng nhiều giọt máu, hai lông mày nhíu chặt cả lại.
Người dưới lầu, đã thu lại ánh mắt, dẫm lên cầu thang, những người đó càng đến gần, Tô Lương Thiển rốt cuộc thấy rõ mặt mũi của người dẫn đầu kia.
Gương mặt đó rõ ràng xa lạ, lại khiến cho Tô Lương Thiển cảm thấy vô cùng quen thuộc, ước chừng hơn ba mươi tuổi, không giống những người cùng tuổi khác để ít râu cho mình trông thành thục chững chạc hơn, mặt của ông rất sạch sẽ.
Sạch sẽ, nhưng không có biểu cảm gì, lạnh như băng, không thấy rõ mặt, nhưng có thể cảm giác được cặp mắt kia, bén nhọn lại sắc sảo, làm cho gương mặt tựa như hàn băng, càng thêm lạnh lùng, giống như một người tuyết không có tình cảm vậy, cùng với thiếu niên trong sáng thích cười trong trí nhớ hoàn toàn bất đồng.
Đương nhiên bất đồng, giống như nàng, cho dù đời người bắt đầu lại, cũng không thể trở lại quá khứ nữa rồi.
Tô Lương Thiển đột nhiên cảm thấy đau, tim đau, bởi vì mình từng trải qua, cho nên nghĩ đến người thân gần gũi thân thiết nhất của mình cũng phải gặp trắc trở như vậy, nên vô cùng đau lòng khó chịu.
Tô Lương Thiển nhìn ông từng bước đến gần, cũng không khỏi đi đến chỗ ông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT