Tiêu Yến sợ kích thích Tô Trạch Khải, chỉ ấm ức nói, “Ta vốn định nhất tiễn song điêu, không ngờ lại trúng kế của Tô Lương Thiển. Lục di nương bây giờ mới có thai không đến hai tháng, thời gian còn dài. Khải Nhi, con yên tâm, nương nhất định sẽ không để cho đứa nhỏ này làm ảnh hưởng đến địa vị của con.”

Bây giờ Tô Trạch Khải đã không còn tín nhiệm Tiêu Yến như trước. Đặc biệt là bây giờ có một Tô Lương Thiển ở đây, nhưng hiện tại ngoại trừ tin tưởng Tiêu Yến, hắn ta cũng không còn cách nào khác. Hắn ta gật đầu, hỏi Tiêu Yến nói: “Đại phu kia bây giờ đang ở nơi nào?”

“Phụ thân con để Tô quản sự đưa hắn đi rồi.”

Tô Trạch Khải trầm tư một lát, “Hôm nay những người biết việc này không ít, phụ thân có muốn cũng sẽ không xuống tay với đại phu kia vào thời điểm này. Mẫu thân với muội muội không phải đều nghi ngờ hắn đột nhiên sửa miệng có liên quan đến Tô Lương Thiển sao? Nếu bây giờ bắt hắn ta lại rồi đưa đến trước mặt phụ thân, để hắn ta nói rõ ràng hết ngọn nguồn sự việc.”

Tô Khuynh Mi cũng có ý này, “Ta sẽ để Lý ma ma trở về Tiêu gia một chuyến, tìm biểu ca hỗ trợ.”

Tiêu Yến và Tô Trạch Khải nóng vội, nhanh chóng gọi Lý ma ma vào, hai người phân phó một hồi.

Sau đó nha hoàn thân cận của Tiêu Yến tiến vào thu dọn sạch sẽ chén đĩa bị Tô Trạch Khải đá đầy trên đất.

Trước khi bọn họ ra ngoài, Tiêu Yến vừa đe dọa vừa dụ dỗ, liên tục dặn bọn họ không được khua môi múa mép chuyện này ra bên ngoài.

“Ta với mẫu thân còn chưa ăn được mấy miếng đâu, bảo phòng bếp chuẩn bị thêm chút đồ ăn đơn giản đưa lên đây đi.”

Tô Khuynh Mi nhìn nha hoàn lui xuống đi, ôn hòa nói.

“Đại ca, ca cũng ở lại ăn cùng mẫu thân và muội đi.”

Tiêu Yến vốn không muốn ăn uống gì vì ngại với Tô Trạch Khải, định từ chối nhưng nghe Tô Khuynh Mi nói vậy, lại quan tâm nhìn Tô Trạch Khải hỏi: “Con đã ăn cơm chưa?”

Tô Trạch Khải không từ chối, trừng Tô Khuynh Mi một cái.

Nụ cười trên mặt Tô Khuynh Mi không giảm, làm như không nhìn thấy.

“Làm mấy món Đại thiếu gia thích ăn.”

Tiêu Yến là phu nhân nắm quyền Tô phủ, cho nên có phòng bếp nhỏ của mình.

Người làm trong phòng bếp đều có hiểu biết nhất định về sở thích của Tiêu Yến, Tô Khuynh Mi và Tô Trạch Khải. Sau khi được phân phó thì không dám chậm trễ, nhanh chóng bắt tay vào làm, các món ăn gần như khác hoàn toàn với lần trước.

Tiêu Yến đã quên hết lúc trước đứa con trai Tô Trạch Khải này trách cứ bà ta như thế nào, bất mãn với bà ta ra sao, một lòng muốn hắn ta ăn nhiều hơn một chút, nhưng Tô Trạch Khải lại không muốn ăn.

Tô Khuynh Mi không ngưng gắp đồ ăn cho Tiêu Yến. Có nhi nữ phụng bồi, sắc mặt Tiêu Yến tốt hơn trước không ít nhưng vì lúc nãy khóc nhiều nên đôi mắt có chút sưng, sắc mặt cũng vì bị đả kích nặng nề nên có chút tiều tụy.

Tô Khuynh Mi không có hứng thú ăn vài miếng, nàng ta đầu tiên là quét mắt nhìn Tô Trạch Khải, sau đó nhìn Tiêu Yến hỏi: “Mẫu thân, bây giờ người định làm thế nào?”

Nàng ta chậm rãi buông đũa, “Phụ thân đoạt mất quyền quản gia của mẫu thân, còn bắt mẫu thân phải ở trong viện hối lỗi. Trước tết thì còn tốt một chút, nhưng sau tết thì sao? Để cho Nhị di nương thay thế mẫu thân tham gia những yến hội xã giao đó sao?”

“Không đời nào!” Tiêu Yến không chút nghĩ ngợi nói, “Nàng ta đừng hòng mơ tưởng!”

Vốn dĩ Tô Trạch Khải đã không muốn ăn, nghe được lời này lại càng không có tâm trạng nào mà ăn uống. Nếu để Nhị di nương thay mặt Tô phủ đi tham gia yến hội vào tháng giêng năm sau, Tô Khuynh Mi còn tốt nhưng hắn ta ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play