Người khác nhất định sẽ cảm thấy Lục di nương mang thai con trai, địa vị của hắn ta ở Tô gia khó mà giữ được. Đến lúc đó, hắn ta không phải chỉ bị đám kia người nhạo báng thân thế, mà là trực tiếp bị bài trừ ra khỏi vòng tròn này.
Tô Trạch Khải buông đũa xuống, vẻ sầu lo trực tiếp hiện lên trên mặt.
“Khải Nhi, con đừng lo lắng, phụ thân con cũng sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.”
Tiêu Yến an ủi Tô Trạch Khải, “Phụ thân còn cho dù đã biết tất cả mọi chuyện còn giúp nương che dấu, hơn nữa ông ấy đã nói Nhị di nương chỉ là tạm quản thôi. Con thử nghĩ xem ông ấy đã tiêu phí nhiều tâm huyết lên người còn và Mi Nhi như vậy, bây giờ sắp có thành quả, ông ấy sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho hai con dâu. Hơn nữa không phải con còn có cữu cữu sao.”
Vậy tại sao Lục di nương mang thai ông ta lại vui vẻ như vậy? Còn bởi vì chuyện bọn họ tưởng thai nhi trong bụng nàng ta bị mất mà nổi trận lôi đình. Còn về phần cữu cữu, Nhị di nương không giống với những người khác, tuy Diêu gia kém hơn Tiêu gia, nhưng bà ta cũng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.
Tô Trạch Khải nghẹn lại những lời này trong lòng, cũng không cảm thấy vui vẻ gì, rầu rĩ không hé răng.
“Vụ việc lần này, mẫu thân đúng là bị ấm ức lớn, nhưng...”
Tô Khuynh Mi chần chờ, “Nếu cữu cữu ra mặt, chỉ sợ mọi việc sẽ hoàn toàn ngược lại.”
Tô Khuynh Mi nói uyển chuyển.
Sát hại con vợ lẽ, vu oan giá họa cho đích nữ, nếu việc này bại lộ chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài, đến lúc đó có khi còn bị hưu thê nữa. Phụ thân chỉ tát một cái, tạm đoạt quyền chưởng gia, trừng phạt thế này đã là cực nhẹ.
Nếu như Tiêu gia can thiệp vào, chọc cho Tô Khắc Minh không vui, đến lúc đó trừng phạt nhất định sẽ tăng lên, Tiêu Yến càng không có được trái tim của ông ta.
Tô Khuynh Mi phát hiện được điểm này, nhưng mẫu thân của nàng ta vẫn chưa ý thức được điểm này.
“Mẫu thân, phụ thân bất hòa với Thẩm gia là bởi vì Kinh Quốc công phủ năm đó tạo áp lực, can thiệp quá nhiều, làm tổn thương lòng tự trọng của ông ấy. Hiện tại tuy rằng Tiêu gia đắc thế, nhưng vẫn không thể so sánh với Kinh Quốc công phủ năm đó. Bây giờ mẫu thân lại muốn dẫm vào vết xe đổ của Thẩm gia năm đó sao?”
“Nàng ta dám!”
Tiêu Yến lên giong, khí thế mười phần.
“Nữ nhân ngu ngốc Thẩm Thanh kia có thể so sánh với ta sao?”
Lời nói của bà ta lộ ra vài phần tự đắc tự cho mình là đúng. Tô Trạch Khải nhíu mày, là một nam nhân, hắn ta rất không thích dáng vẻ ta đây của Tiêu Yến, mở miệng nói: “Mẫu thân, ở trước mắt phụ thân, tốt nhất đừng làm ra dáng vẻ này, không có mấy nam nhân sẽ thích đâu.”
Tô Trạch Khải tâm tình không tốt, rất bất mãn với Tiêu Yến bất mãn, trắng trợn nói ra những lời đả kích người khác.
Trước kia, ở hậu viện Tô gia, một mình Tiêu Yến là to nhất. Ngay cả Tô lão thái thái cũng không bằng, địa vị của Tô Trạch Khải được củng cố, nên tuy rằng hắn ta cảm thấy bất mãn với một ít cách làm của Tiêu Yến, nhưng đều giữ miệng không nói. Còn bây giờ, vì có Tô Lương Thiển, bọn họ đã hoàn toàn mất đi ưu thế tuyệt đối là địa vị lúc trước.
“Mẫu thân vẫn nên đi nhận sai với phụ thân đi.”
Tô Khuynh Mi chậm rãi nói ra mục đích cuối cùng của mình, Tiêu Yến nhìn nàng ta, cau mày, rõ ràng là không tình nguyện.
“Vị trí phu nhân Tô phủ, quyền quản lý hậu trạch, còn coi trọng ưu ái con với huynh trưởng. Trong mắt phụ thân, những thứ ông ấy có thể cho người đều đã cho, người như thế chính là lòng tham không đáy!”
Tô Khuynh Mi luôn nhìn nhận mọi việc cặn kẽ hơn Tiêu Yến. Trước kia nàng ta cũng giống Tô Trạch Khải, không nói ra bởi vì cảm thấy không cần thiết.
Tô Trạch Khải hoàn toàn đồng ý với Tô Khuynh Mi, nhanh chóng phụ họa nói: “Còn không phải là cúi đầu một chút thôi sao? Lại còn là với phu quân mình nữa, có khó như vậy không? Người muốn tận mắt nhìn thấy con bị mọi người khinh thường chế giễu sao?”
Tiêu Yến cau mày, nghĩ lại những việc bà ta đã làm vì Tô Khắc Minh, lại nghĩ đến thái độ của ông ta với mình, trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm.
“Người làm đại sự, phải co được dãn được, có thể nhẫn nhịn. Mẫu thân, người cứ coi Tô Lương Thiển là phu nhân trước đây, vì con và huynh trưởng, cũng chỉ có thể để người phải chịu ấm ức một lần này. Những gì người làm đều là vì con, vì huynh trưởng, phụ thân đã coi trọng yêu thương chúng con, thì chắc chắn cũng có thể hiểu rõ và thông cảm cho tâm tình của người.”
Tuy Tiêu Yến không tình nguyện nhưng vẫn đáp ứng.
Tuy bà ta vẫn giận, nhưng nghe những lời Tô Khuynh Mi nói, trong lòng đã có chủ ý.