Sau khi Tô Lương Thiển rời khỏi Niệm Du uyển cũng không trở về viện của mình ở Tô phủ, mà lây cớ không muốn để cho Thẩm lão phu nhân lo lắng để xuất phủ.
Hạ nhân Tô phủ không dám thất lễ với nàng giống lúc trước, nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.
Sau khi Tô Lương Thiển trở lại Kinh Quốc công phủ, nàng cho người báo cho Thẩm lão phu nhân một tiếng, lại lên xe ngựa Quý Vô Tiễn đã chuẩn bị sẵn.
Bên trong xe ngựa, Tạ Vân Dịch, Tật Phong, Quý Vô Tiễn đều đã có mặt.
“Người nhà Phùng Bình đã được ta sắp xếp ở lại một nông trường của Quý gia ở thành nam. Người của ta sau khi đón được Phùng Bình cũng sẽ đưa hắn ta đến nơi đó.”
Tô Lương Thiển gật đầu, muốn nói lời cảm tạ, nhưng lại cảm thấy hai chữ cảm ơn này nhẹ như lông hồng, không biểu hiện được thành ý.
Nàng cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra. Kiếp trước đến lúc nàng chết, già trẻ Quý gia đều bình yên vô sự, nàng cũng không thể làm gì cho bọn họ. Ngay cả nhắc nhở cũng giống như làm điều dư thừa.
Tô Lương Thiển nhíu mày, có chút buồn rầu, Tạ Vân Dịch cười khẽ, “Cảm giác thắng trận như thế nào?”
Tô Lương Thiển nghe vậy, không tự giác được nghĩ đến hình ảnh Tiêu Yến tức đến hộc máu, cong môi, “Cũng không tệ lắm.”
Những thứ này chỉ là mới bắt đầu thôi.
“Vui vẻ là tốt rồi.”
Tầm mắt Tô Lương Thiển không đặt trên người Tạ Vân Dịch. Cũng bởi vậy nàng không biết lúc Tạ Vân Dịch nói ra bốn chữ này, đáy mắt đầy dung túng và sủng nịch.
Giống như chỉ cần nàng vui vẻ thì làm thế nào cũng được.
“Mau nói cho chúng ta nghe đi!”
Vẻ mặt Quý Vô Tiễn hưng phấn.
Tạ Vân Dịch thích người, còn hắn lại cảm thấy hứng thú với mấy chuyện bát quái.
Tô Lương Thiển không hứng thú lắm đối với việc kể ra nhưng việc này. Đặc biệt còn là việc nhà của nàng, nhưng thấy Quý Vô Tiễn như vậy cũng không muốn làm hắn mất hứng, nên kể lại khái quát sự việc hôm nay.
Nàng lời ít mà ý nhiều, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng vẫn có thể làm người khác liên tưởng đến bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc ấy.
Quý Vô Tiễn hít vào một hơi, ý cười trên mặt Tạ Vân Dịch cũng trầm xuống, khí tràng cả người giống như đều thay đổi.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Nhà ngươi cả một đám đều là yêu ma quỷ quái! Người phụ nữ ác độc như vậy mà phụ thân ngươi còn không hưu bà ta à?”
Nhiều thế hệ của Quý gia đều là một chồng một vợ, mà lại nhiều nhất cũng chỉ có một nhi tử. Nếu như trưởng tử hoa tâm nạp thiếp chính là tự mình loại bỏ bản thân ra khỏi danh sách người thừa kế.
Bốn thế hệ trước của Quý Vô Tiễn đều là đơn truyền. Đến kiếp này của Quý Vô Tiễn bởi vì thời điểm Quý phu nhân sinh hắn bị xuất huyết, xuýt chút nữa khó sinh, Quý công gia sợ thê tử gặp chuyện ngoài ý muốn, nên cũng chỉ một người con là Quý Vô Tiễn.
Quý gia ít con trai, vì vậy mà quan hệ đơn giản hòa hợp, hoàn toàn không tồn tại những chuyện vì ích lợi mà đố kị ghen ghét lục đục với nhau giống Tô gia. Đây cũng là lý do Quý gia bị gọi là danh không xứng với thực giống với Kinh Quốc công phủ, nhưng bọn họ vẫn là danh gia vọng tộc đứng đầu Bắc Tề.
Nếu như muốn có nhiều quyền thế tự nhiên bọn họ sẽ kéo dài con nối dõi, phát triển thế lực.
“Bà ta chính là ái thê của ông ta, là mẹ đẻ của ái tử, ái nữ của ông ta, hơn nữa Tiêu gia vẫn còn đó, nên cho dù đoạt quyền quản gia của bà ta, nhưng chắc mấy ngày nữa sẽ trả lại thôi.”
Tô Lương Thiển cười mỉa mai, ngữ khí lương bạc, không hề có sự kính yêu của nữ nhi đối với phụ thân, thậm chí còn có một chút hận ý khó kiềm chế được.
Hận ý này, Quý Vô Tiễn đã sớm phát hiện ra một chút, nhưng hắn chỉ nghĩ đơn giản là do Tô Khắc Minh bất công, nên cũng không có nghĩ nhiều.
“Ông ta sẽ phải hối hận!”
Tô Lương Thiển nhìn Tạ Vân Dịch, sắc mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, khẩu khí chắc nịch. Khóe miệng nàng giương lên, ánh mắt xinh đẹp hơi híp lại, đầy tự tin: “Đương nhiên, tất cả bọn họ sẽ phải hối hận!”
Thứ nàng muốn không phải là đơn giải chỉ để cho bọn họ hối hận, mà là muốn bọn họ phải nếm thử cảm giác rơi xuống địa ngục, muốn bò lên cũng không được.
Đoàn người ra khỏi cửa thành, lúc đến nơi thì trời đã tối.
Ngoài thành không thể so được với trong thành vào ban đêm đèn dầu sáng chói lộng lẫy. Mà ở nơi này, phóng tầm nhìn ra cũng chỉ thấy một mảng màu đen, gió đêm mang theo hơi ẩm thổi vào người càng thêm vài phần lạnh lẽo.
Tô Lương Thiển một mình đi đến đây, hai tỳ nữ hay đi theo nàng đều không mang theo.
Quý Vô Tiễn nhảy xuống xe ngựa trước tiên, ngay sau đó là Tạ Vân Dịch, Tạ Vân Dịch đứng ở bên cạnh xe ngựa, muốn đỡ Tô Lương Thiển, nhưng nàng đã thả người liền nhảy xuống xe ngựa, lưu loát hiên ngang, hoàn toàn không cho hắn cơ hội này.
Quý Vô Tiễn nhìn Tạ Vân Dịch rất tự nhiên thu tay lại, cười trộm.
Tạ Vân Dịch cầm lấy áo choàng từ Tật Phong, người cuối cùng xuống xe đưa cho mình, khoác lên người Tô Lương Thiển, “Trời lạnh, mặc thêm vào đi.”
Hắn lạnh lùng nói, cường thế không cho phép cự tuyệt.
Tô Lương Thiển vốn định nói mình không sao, Tạ Vân Dịch cần cái này hơn hàng, nhưng hắn đã dùng áo choàng bao lấy nàng rồi thắt dây áo choàng lại cho nàng.
Tô Lương Thiển không hiểu sao lại nghĩ đến lần ở trại Tiêu Phong, Tạ Vân Dịch ngạo kiều thắt cái ngọc bội ban đầu hắn không đồng ý đưa nàng lên người nàng. Nàng không hề cự tuyệt nữa mà nhìn Tạ Vân Dịch cúi đầu thắt dây, ngón tay hắn thon dài xinh đẹp, nhưng rõ ràng vẫn vụng về giống lần trước. Tô Lương Thiển cười lên tiếng, “Ngươi có thể thắt lại được không đấy?”
“Có thể.”
Tạ Vân Dịch không ngẩng đầu, lúc hắn nói chuyện hơi thở phả lên cằm Tô Lương Thiển, ấm áp tê ngứa. Thân thể Tô Lương Thiển bất giác ngửa ra sau, có chút không được tự nhiên nhưng lại che giấu rất tốt, nàng cười gượng hai tiếng, bình tĩnh nói: “Thôi để ta tự mình làm đi.”
Nàng cũng không cho Tạ Vân Dịch cơ hội cự tuyệt, lui hai bước lớn về phía sau, kéo ra một khoảng cách với hắn, sau đó nhanh chóng lưu loát cột chắc dây.
Tạ Vân Dịch vẫn còn đứng tại chỗ, thần sắc thản nhiên, ôn nhuận như nguyệt, những tia sáng lờ mờ rất thích hợp để che lại lỗ tai đang dần đỏ ửng lên của hắn.
Quý Vô Tiễn ở bên cạnh xem náo nhiệt hồi lâu, cảm thấy tiếc hận hai người đột nhiên im bặt, ngừng lại cuộc giao lưu ngắn ngủi kia. Hắn đi đến giữa hai người, cười nhìn Tô Lương Thiển hỏi: “Tô muội muội, ngươi đi một mình như vậy không lo lắng gì sao?”
Hắn gọi Tô muội muội càng ngày càng thuận miệng, đặc biệt là ở trước mặt Tạ Vân Dịch gọi như vậy làm Quý Vô Tiễn có cảm giác chiếm được tiện nghi của hắn, tâm tình rất chi là thoải mái.
Hắn liếc mắt nhìn về hướng Tạ Vân Dịch, ý vị thâm trường cười, “Không sợ sao?”
Con sói đội lốt cừu đa mưu túc trí nào đó lúc nào cũng như hổ rình mồi nha.
Tô Lương Thiển nhìn thẳng vào hắn và Quý Vô Tiễn, “Lo lắng sợ hãi cái gì cơ?”
Vẻ mặt nàng thản nhiên, đáy mắt đầy vẻ tín nhiệm, “Nếu các ngươi thật sự muốn gây bất lợi cho ta, ta căn bản cũng không thể đánh trả, ta tin tưởng các ngươi!”
Nàng làm việc này, ngay cả Thẩm lão phu nhân cũng không có nói, nếu không phải có sự tín nhiệm, nàng tất nhiên sẽ không có khả năng để cho Tạ Vân Dịch và Quý Vô Tiễn biết.
Về phần Phục Linh và Giáng Hương, đối với Giáng Hương, nàng căn bản không có chút tín nhiệm nào. Còn Phục Linh, Tô Lương Thiển tin tưởng nàng ấy, nhưng trong lòng vẫn có một tầng khoảng cách, nàng cảm thấy nàng với nàng ấy không phải là cùng một loại người, ngược lại Tạ Vân Dịch và Quý Vô Tiễn nàng cảm thấy có thể giao phó.
Hơn nữa, nếu Tạ Vân Dịch bọn họ thật sự muốn gây bất lợi cho nàng, một mình nàng còn có thể trốn, nếu mang thêm người khác mới là trói buộc.
Quý Vô Tiễn nhìn Tạ Vân Dịch với ánh mắt đầy thâm ý, càng cợt nhả nói: “Người ta tin tưởng ngươi nha.”
Tô Lương Thiển nghe ra được sự trêu chọc trong lời Quý Vô Tiễn, cưỡng chế bỏ qua chút không được tự nhiên trong lòng.
Tạ Vân Dịch liếc Quý Vô Tiễn một cái, ngầm cảnh cáo, Quý Vô Tiễn lập tức biết điều im miệng.
Tạ Vân Dịch đi về phía Tô Lương Thiển, “Bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong thôi.”
“Không cần.” Tô Lương Thiển cự tuyệt, “Chắc Phùng Bình sắp tới rồi, ta sẽ chờ ở chỗ này, ta không lạnh, ngươi vào đi.”
Trước kia ở chiến trường thời tiết khắc nghiệt vô cùng lạnh giá, còn lạnh hơn nơi này, Tô Lương Thiển đã sớm quen rồi.
Đêm đông gió lạnh thấu xương, có thể làm cho người ta càng thêm thanh tỉnh, Tô Lương Thiển cũng không ghét.
Thêm nữa người nhà Phùng Bình đều ở thôn trang, Tô Lương Thiển bây giờ không đổi trang phục, nên cũng không muốn đụng mặt bọn họ.