Tạ Vân Dịch tất nhiên sẽ không để cho Tô Lương Thiển đứng ở đây một mình, hắn muốn ở cùng nàng. Tật Phong lại lấy thêm chiếc áo choàng khác từ trong xe ngựa khoác lên cho Tạ Vân Dịch. Quý Vô Tiễn dọn hết bàn trà nhỏ còn có trà cụ trên xe ngựa ra, rồi để cho người làm trong thôn trang dọn ra mấy cái ghế tròn nhỏ, mấy người ở cửa, vây quanh pha trà.

Phùng Bình vừa xuống xe ngựa đã ngửi được hương trà trong không khí.

Một cước kia của Tô Khắc Minh không hề nhẹ, đến bây giờ cả người hắn ta vẫn còn đau.

Bởi vì bán đứng Tiêu Yến, sau khi hắn ta bị Tô quản sự đưa về cứ lo lắng hãi hùng mãi. Nghe nói là người của Tô Lương Thiển tới đón, hắn ta trà cũng không kịp uống lấy một ngụm, lập tức đi theo bọn họ, bộ xương này của hắn giống như vỡ thành từng mảnh, đi đường thì khập khà khập khiễng, loạng chà loạng choạng.

Mấy năm nay Phùng Bình tích cóp được không ít tài sản, từ lúc hắn ta quyết định theo phe Tô Lương Thiển cắn ngược lại Tiêu Yến đã bắt đầu thu thập. Lúc trước Quý Vô Tiễn đưa người nhà của hắn ta rời đi đã mang theo toàn bộ, bây giờ hắn ta ngược lại một thân nhẹ nhàng.

Có lẽ là xuất phát từ tín nhiệm, hơn nữa trước nay Tiêu Yến vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nên bà ta tự tin nghĩ rằng Phùng Bình không dám phản bội mình, nên không hề phòng bị hắn ta, mọi việc tiến triển thế này đúng là thuận lợi ngoài ý muốn.

Hắn ta thật ra không hề lo lắng Tô Lương Thiển coi trọng chút đồ này của hắn ta. Dù sao thì có thể giao hảo với người cầm tiến ném chơi như Quý tiểu công gia, làm sao có thể thiếu bạc được chứ?

Phùng Bình đi theo người đánh xe vào trong, rất nhanh đã nhìn thấy mấy người đang ngồi dưới mái hiên uống trà.

Tạ Vân Dịch, Tô Lương Thiển ngồi cùng một chỗ, Tật Phong, Quý Vô Tiễn chia nhau ngồi ở hai bên. Trên người Tạ Vân Dịch tùy ý khoác một chiếc áo choàng màu đen, còn áo choàng của Tô Lương Thiển lại là một thân tuyết trắng, những thứ đó đều thượng phẩm, hắn ta chưa bao giờ gặp qua.

Nàng đội mũ chỉ để lộ ra gương mặt trắng tuyết nhỏ xinh.

Làn khói mờ mịt làm khuôn mặt nàng trở nên mơ hồ, càng làm toát lên sự tao nhã.

Những người này, từ cách ăn mặc nói chuyện đều vô cùng bất phàm. Sự xuất hiện của họ làm cho địa phương hoang vắng lạc hậu này còn tráng lệ hơn vài nơi được cho là thượng đẳng trong kinh thành. Đặc biệt là nam tử khoác áo choàng màu đen kia, tôn quý có sẵn, hơn nữa còn có thái độ cung kính của Quý Vô Tiễn với hắn làm Phùng Bình ngẫm nghĩ nhiều ngày nhưng vẫn không đoán ra được hắn là vị hoàng tử nào của hoàng thất.

Hắn ngồi cùng Tô Lương Thiển, một đen một trắng, nhưng lại có một sự cân đối không nói nên lời.

Trong số mấy người này, qua sự việc hôm nay làm Phùng Bình khắc sâu ấn tượng với Tô Lương Thiển nhất, không khỏi nhìn nàng nhiều thêm vài lần.

Nàng bưng ly trà trên tay, gương mặt dưới mũ hàm chứa ý cười nhàn nhạt, không lạnh băng mỉa mai giống ban ngày, mà ngược lại làm cho người ta cảm giác được vài phần vui vẻ.

Mấy tiểu thư Tô gia Phùng Bình đều đã gặp qua, nói tới Tô Lương Thiển, ánh mắt đầu tiên khi nhìn nàng không phải là kinh diễm nhân tâm, nhưng trong lòng Phùng Bình lại cảm thấy so với Tô Khuynh Mi, nàng càng khiến cho người khác động tâm hơn, càng đừng nói so với mấy tiểu thư khác.

Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, vẻ mặt thuần lương, nhưng Phùng Bình lại sợ nàng.

Tạ Vân Dịch ngẩng đầu, quét mắt nhìn Phùng Bình đang để ý đến Tô Lương Thiển, ánh mắt âm u lạnh nhạt. Phùng Bình theo bản năng thay quay đầu nhìn hắn, gương mặt hắn rất đẹp, thần sắc ôn lương.

Phùng Bình là một người rất khôn khéo, nếu không Tiêu Yến đã không chọn hắn ta giúp mình làm việc. Hắn ra rất nhanh đã hiểu ra được cái gì đó, gọi một tiếng Tô tiểu thư rồi rũ thấp đầu xuống, ai cũng không dám nhìn.

Người này hắn chọc không nổi.

Tô Lương Thiển biết Phùng Bình đã tới rồi nhưng không lên tiếng, mãi cho đến khi Phùng Bình kêu nàng, mới chậm rãi ngẩng đầu. Nàng buông chén trà trong tay xuống, tìm một cái chén khác châm trà rồi đi đến gần đưa cho hắn ta.

Phùng Bình thật sự rất khát, cổ họng sắp bốc khói đến nơi rồi, nhưng trong lòng run sợ, không dám duỗi tay cầm lấy, cả khuôn mặt đen bầm.

“Việc hôm nay ngươi làm rất tốt.”

Phùng Bình được cho phép, nhận lấy chén trà trong tay Tô Lương Thiển, một hơi uống hết mà vẫn còn cảm thấy không đủ, nhưng cũng không dám xin thêm.

“Đây đều là những việc tiểu nhân nên làm.” Tư thái của hắn hạ xuống cực thấp.

Tô Lương Thiển lấy ra mấy tấm ngân phiếu, Phùng Bình nhìn thấy thì hai mắt sáng rực lên, nhưng cũng không dám nhận. Tô Lương Thiển đưa cho hắn, “Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, đây là thứ ngươi nên nhận được. Người nhà ngươi đều ở bên trong, sau khi ngươi gặp được bọn họ sẽ có người suốt đêm đưa các ngươi rời khỏi kinh thành. Tìm một chỗ mới bắt đầu lại đi.”

Phùng Bình run run rẩy rẩy nhận lấy ngân phiếu, kích động lắp bắp bảo đảm nói: “Ta sau nay... Sau này nhất định sẽ không làm những chuyện xấu xa. Ta, ta nhất định sẽ cố gắng trị bệnh cứu người thật tốt!”

Đối với Tô Lương Thiển mà nói, thì sau này Phùng Bình như thế nào đều là việc cá nhân của hắn, nàng cũng không quan tâm.

Nàng liếc về phía sau nhìn Quý Vô Tiễn một cái, “Ngươi cho người đưa hắn ta vào gặp người nhà đi.”

Phùng Bình vào phòng, bên trong nhanh chóng truyền ra những tiếng nói chuyện đứt quãng còn có tiếng khóc.

Tô Lương Thiển lên xe ngựa, nàng vén màn xe lên, rất nhanh có một đám người từ bên trong đi ra, nam nữ, già trẻ đều có. Tất cả đều được Phùng Bình dìu lên chiếc xe ngựa mà hắn ta đi tới lúc.

Sau khi Phùng Bình dìu hết bọn họ lên, một chân hắn đã bước lên xe ngựa nhưng lại quay lại, đi đến trước xe ngựa Tô Lương Thiển đang ngồi, quỳ xuống, “Đa tạ Tô tiểu thư đã cứu ta, đã cứu một nhà già trẻ của ta!”

Giọng hắn nghẹn ngào, dập đầu ba cái thật mạnh, chần chờ một lát nhưng vẫn nói: “Cái chết của phu nhân năm đó sợ rằng còn có điểm kỳ lạ.”

Cửa xe ngựa bị vén lên, hơn nửa người Tô Lương Thiển nghiêng ra ngoài, nhìn về phía Phùng Bình. Phùng Bình có chút hối hận bản thân lắm miệng, nhưng lời cũng đã nói đến mức này, hắn ta tiếp tục nói: “Tiểu nhân không dám khẳng định. Mấy năm trước, Tứ di nương của quý phủ mang thai, là một nam hài. Khi đó cũng là do tiểu nhân chẩn mạch, có một lần vào thời điểm tiểu nhân đi bẩm báo với phu nhân thì nghe thấy phu nhân có tranh chấp với người khác, còn cụ thể là nói những gì thì tiểu nhân không nhớ rõ. Nhưng việc đó hẳn là không đơn giản.”

“Tại sao hôm nay ngươi không nói luôn việc của Tứ di nương?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play