Phùng Bình rũ đầu, bởi vì những lời lúc trước Tô Lương Thiển nói với hắn ta nên hắn ta cũng đã định nói ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của Tô Khắc Minh, hắn ta lại không có can đảm.
Nhưng mà hắn ta cũng không hối hận. Hôm nay hại người chưa được hắn ta đã bị đạp một chân, Tô Khắc Minh để ý đến con nối dõi như thế, nếu biết được việc này nói không chừng ông ta trực tiếp để cho quản sự kết thúc cái mạng nhỏ này của hắn ta.
“Được, ta biết rồi, ngươi lên đường đi. Sau này hãy sống thật tốt với người nhà.”
Tô Lương Thiển cũng không muốn làm chậm trễ thời gian. Nàng rất rõ ràng, hôm nay mình tương kế tựu kế không coi là cao minh. Tiêu Yến nhất định sẽ hoài nghi nàng, cũng sẽ đi tìm Phùng Bình. Nhưng bây giờ bà ta không tiện ra mặt nên sẽ nhờ người Tiêu gia hỗ trợ. Nếu Phùng Bình ở lại nơi này không tránh khỏi đêm dài lắm mộng, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Phùng Bình cũng biết điểm này, quay sang khẳng định sẽ cố gắng làm người tốt với Tô Lương Thiển một lần nữa mới cưỡi xe ngựa rời đi. Tô Lương Thiển cũng nhanh chóng trở lại xe ngựa.
Những lời Phùng Bình vừa nói, Tạ Vân Dịch cũng nghe được. Nhìn Tô Lương Thiển mặt vô biểu tình, không biết nàng đang nghĩ cái gì, nhưng cũng không có vẻ bất ngờ quá lớn.
“Ngươi có vẻ không bất ngờ gì nhỉ?” Người hỏi chính là Quý Vô Tiễn.
Hắn vốn dĩ định nói báo thù rất đơn giản, Tạ Vân Dịch có thể hỗ trợ, nhưng lời vừa tới bên miệng bị hắn sửa lại.
Hắn cảm giác Tô Lương Thiển không cần, cũng sẽ không chấp nhận.
Tô Lương Thiển giống như mới hồi phục tinh thần, nhìn hắn một cái, gật đầu thừa nhận, kiên định nói: “Mẫu thân của ta không phải loại người được bao bọc trong lồng kính yếu ớt không chịu được đả kích.”
Tuy mẫu thân được ngoại tổ phụ cùng với các cữu cữu nuông chiều, nhưng bà ấy không phải người nhu nhược mà ngược lại là người rất có chủ ý. Nếu không lúc trước bà ấy cũng không gả cho Tô Khắc Minh.
Chuyện của ngoại tổ phụ cùng với cữu cữu, đối với bà ấy mà nói là một đả kích rất lớn, nhưng ngoại tổ mẫu cùng với các cữu mẫu vẫn còn, còn có cả nàng nữa. Trong lòng bà ấy có vướng bận, nên cho dù bị có thể bị bệnh nhưng tuyệt đối không phải loại bệnh triền miên trên giường, bệnh không dậy nổi.
“Có muốn bọn ta hỗ trợ gì không, ta ——”
“Không cần.”
Tô Lương Thiển ngắt lời Quý Vô Tiễn, “Nếu có việc cần nhờ ta sẽ tự mở lời.”
Trước khi Phùng Bình nói những chuyện này với nàng, nàng đã sớm nghi ngờ về cái chết của Thẩm Thanh.
Thù, nàng nhất định sẽ báo, nhưng người cũng đã chết, so với việc rối rắm những thứ này, nàng cảm thấy việc bản thân nên làm là để cho những người còn sống được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.
“Bây giờ ta có chuyện muốn nhờ các ngươi hỗ trợ.”
Tô Lương Thiển không cần sự đồng tình, nàng càng không muốn Tạ Vân Dịch, Quý Vô Tiễn thương hại nàng, quan hệ của bọn họ là quan hệ hợp tác bình đẳng.
Tô Lương Thiển lấy ra bản vẽ mang theo bên người đưa cho Quý Vô Tiễn, Quý Vô Tiễn nghi hoặc nhận lấy mở ra, sau khi xem đồ vật được vẽ trên bản thiết kế lại càng nghi hoặc.
“Ngươi cho người làm cho ta một bộ kim châm như vậy.”
“Kim châm?”
Quý Vô Tiễn lặp lại hỏi một câu, “Kim châm không phải đều nhỏ thẳng sao?”
Quý Vô Tiễn cũng là đại phu, tuy y thuật không so được với ngự y, không am hiểu châm cứu, nhưng hắn vẫn biết một ít. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại kim châm cong thế này.
Tô Lương Thiển lưu loát dọn dẹp cái bàn, mở bản vẽ ra, nhìn Quý Vô Tiễn, “Như vậy, có thể tìm người làm được không?”
“Chỉ cần là nàng muốn, thì sẽ có thể.”
Tạ Vân Dịch nghiêng người về phía trước quét mắt nhìn bản thiết kế của Tô Lương Thiển, trực tiếp cho một câu trả lời khẳng định.
Tật Phong – người tín ngưỡng Tạ Vân Dịch vô điều kiện, vẫn luôn yên lặng ngồi một bên, phụ họa nói: “Nếu công tử đã nói có thể thì nhất định không thành vấn đề.”
Tô Lương Thiển cười cười, nói lời cảm tạ với Tạ Vân Dịch.
Nàng thật ra không thấy ngại chút nào, bởi vì kim châm này tuy không phải là chế tạo riêng cho Tạ Vân Dịch, nhưng hắn cũng phải dùng.
“Đây là nàng vẽ à? Nàng biết châm cứu?”
Tô Lương Thiển suy nghĩ một chút, “Biết một chút.”
Sau khi trở về từ chiến trường, nàng bị nhốt ở hậu trạch, mỗi ngày không có việc gì làm lại lấy sách ra tự nghiên cứu y thuật.
Nàng biết y thuật cũng biết độc thuật, nhưng về sau thứ nàng am hiểu nhất lại là dùng châm.
“Cái này có thể giảm đau, còn có thể chữa rất nhiều bệnh, so với thuốc còn hữu hiệu hơn, ngươi hẳn là sẽ dùng đến nó.”
Điểm này, Quý Vô Tiễn cũng biết, nhưng châm cứu còn thâm ảo phiền toái hơn dùng thuốc nhiều. Nếu không tốn mấy năm công sức, căn bản là không học được, còn không phải sau một thời gian dài khổ học là có thể làm được luôn, nhất định phải có thiên phú.
Tô Lương Thiển tuổi còn trẻ, hắn thật sự có chút hoài nghi, nhưng nghĩ đến lần ở trại Tiêu Phong hắn lại cảm thấy mình lo lắng thừa.
“Ngươi còn có bao nhiêu bản lĩnh mà chúng ta không biết vậy?”
Có võ công, giết người không chớp mắt, giỏi y thuật và tính toán lòng người. Quý Vô Tiễn thật sự rát tò mò, Tô Lương Thiển còn nhỏ như vậy, làm sao có thể học được một thân bản lĩnh này, nàng lại còn bao nhiêu thứ mà hắn không biết.
“Tương lai còn rất dài, cần gì phải nóng lòng nhất thời?”
Tạ Vân Dịch cười, dung nhan khuynh thành ôn nhuận nhìn chằm chằm Tô Lương Thiển, “Tương lai còn dài như vậy, Dịch rất mong chờ những kinh hỉ Tô tiểu thư mang đến.”
Quý Vô Tiễn nhìn Tạ Vân Dịch cười đến loá mắt, tại sao hắn lại nghe thành lời thổ lộ muốn quấn lấy đối phương cả đời chứ nhỉ.
Quý Vô Tiễn lén nhìn Tô Lương Thiển, nàng thong dong bình thản, không có nửa phần ngượng ngùng. Nàng căn bản là không nghĩ nhiều, hiển nhiên không biết được tấm lòng của công tử nhà hắn.
Quý Vô Tiễn lo lắng, con đường truy thê của công tử nhà hắn đúng là dài đằng đẵng.
So với hắn lo lắng thì người nào đó giống như hồ ly, tính toán đâu ra đấy, không lo lắng chút nào.
“Người ta phái đi đón Phùng Bình nói có người canh giữ ở nhà hắn ta.”
Quý Vô Tiễn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó nói với Tô Lương Thiển.
“Chắc là người của phụ thân ngươi.”
Thời gian kia, cũng chỉ có thể là người của Tô Khắc Minh.
Sự việc hôm nay, chắc hẳn ông ta cũng cảm thấy có điểm kỳ quặc, hơn nữa ông ta còn muốn cho Tiêu Yến và Tô Khuynh Mi một cơ hội cứu vãn.
“Đáng tiếc——”