Thần sắc trên mặt Tô Lương Thiển bình tĩnh, không vui không buồn, biểu tình nhạt nhẽo, giống như phụ thân trong miệng nàng chỉ là tên của người nào đó, hoàn toàn không có bất kì cảm tình gì.
“Tại sao không trực tiếp giết luôn đại phu kia, xử lí sạch sẽ mọi chuyện?”
Mấy lần tiếp xúc, Quý Vô Tiễn không cảm thấy Tô Lương Thiển là loại người nhân từ nương tay.
“Những gì hắn làm với ta còn chưa đến mức phải lấy mạng của hắn, một cước kia hay là việc ta bắt hắn phải rời khỏi quê hương chính là trừng phạt. Hơn nữa, ta đã hứa với hắn là chỉ cần hắn phối hợp, ta sẽ bảo đảm bình an cho hắn với người nhà hắn. Ta đã hứa, tự nhiên sẽ làm được.”
Tô Lương Thiển khẽ thở dài, “Trên dưới già trẻ nhà hắn đều chỉ dựa vào mình hắn nuôi dưỡng.”
Mỗi năm tại biên cảnh Đại Tề đều có xung đột. Kiếp trước vào hai năm sau, chiến hỏa sẽ nổ ra.
“Không ngờ Tô muội muội là ——” người thiện tâm như vậy.
Chẳng những thiện tâm, hơn nữa còn rất phóng khoáng.
Quý Vô Tiễn vốn định trêu ghẹo Tô Lương Thiển vài câu, nhưng thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng, cau mày lo lắng làm hắn bỗng nhiên không thể nói ra lời như vậy, ngược lại còn có chút đau lòng.
Nếu không phải những người đó từng bước từng bước chèn ép, có ai lại muốn bỏ qua những ngày tháng an ổn, ngày nào cũng phải lục đục đấu đá với nhau như vậy chứ?
Nếu Kinh Quốc công phủ vẫn hưng thịnh như lúc ban đầu, mẫu thân của nàng còn sống, nàng được nâng niu trong lòng bàn tay, chắn hẳn nàng sẽ đơn thuần hơn bất kỳ người nào.
****
Đêm đã rất khuya.
Cửa thành đã đóng, nếu đoàn người Tạ Vân Dịch Quý Vô Tiễn muốn vào thành cũng không phải không được, nhưng Tô Lương Thiển cự tuyệt.
Nàng cũng không phải lo lắng Tiêu Yến sẽ bởi vậy mà hoài nghi nàng. Dù sao thì trong mắt Tiêu Yến, quan hệ của nàng với Quý Vô Tiễn cũng là không bình thường.
Chỉ là, cửa thành đặc biệt mở ra nếu xảy ra chuyện gì sẽ liên lụy đến phủ Quý công gia.
Không sợ nhất vạn, Tô Lương Thiển chỉ sợ vạn nhất.
“Xe ngựa nhỏ như vậy, ban đêm lại lạnh, hay là chúng ta đến thôn trang nghỉ ngơi đi?”
Quý Vô Tiễn liên tiếp thay đổi mấy dáng ngồi, nhưng như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, nhìn mọi người mở miệng đề nghị.
“Ta đã sớm an bài tốt, phòng rất sạch sẽ.”
“Lạ chỗ, ta ngủ không được.” Tạ Vân Dịch cự tuyệt đầu tiên.
Quý Vô Tiễn không hỏi lại Tô Lương Thiển mà nhìn về phía Tật Phong. Tật Phong lắc đầu như trống bỏi, nghiêm túc nói: “Không đi, công tử không đi, ta cũng không đi!”
“Ngoan, buổi tối sẽ được ngủ cùng với Vô Tiễn ca ca, bên trong có rất nhiều đồ ăn nha, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi.”
Quý Vô Tiễn dụ dỗ lừa gạt như thế nào Tật Phong cũng không dao động. Quý Vô Tiễn thấy chiêu này vô dụng, trực tiếp dùng võ lực giải quyết, nhưng hắn căn bản không phải đối thủ của Tật Phong.
Hai người ở trong xe ngựa dây dưa, còn Tô Lương Thiển trốn sang một bên xem hai người đùa giỡn.
“Quý Vô Tiễn!” Tạ Vân Dịch lo lắng hai người làm ảnh hưởng đến Tô Lương Thiển, gọi Quý Vô Tiễn một tiếng. Giọng hắn nhẹ nhàng lãnh đạm lại thành công làm hai người ngừng đánh nhau.
“Một mình ngươi đi vào.”
Quý Vô Tiễn nhìn Tật Phong nằm trên mặt đất, ôm lấy tấm ván gỗ của xe ngựa, dư quang khẽ liếc Tạ Vân Dịch, bất mãn lầm bầm nói, “Không biết tốt xấu!”
Tô Lương Thiển thấy Tật Phong không chịu đi vào với Quý Vô Tiễn, thở phào nhẹ nhõm.
Quý Vô Tiễn đi vào không bao lâu, Tật Phong ăn chút gì đó rồi nằm gục trên bàn ngủ.
Tạ Vân Dịch dựa lưng vào xe ngựa, đọc sách uống trà.
Chiếc xe ngựa này của Tạ Vân Dịch đã trải qua cải tạo đặc thù, rộng hơn xe ngựa bình thường rất nhiều. Cửa sổ và cửa xe ngoại trừ có một tấm màn che còn có cả cửa gỗ kiểu kéo đẩy. Khi đóng lại có thể ngăn gió lạnh bên ngoài rất tốt.
Bên trong xe ngựa, đốt noãn hương làm cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu, hai góc bên trong và chỗ Tô Lương Thiển ngồi đều đặt Dạ Minh Châu, còn sáng hơn mái hiên được treo đèn lồng, nhưng ánh sáng lại rất nhu hòa.
Tô Lương Thiển có chút buồn ngủ, nhưng lại không ngủ, nàng thấy Tạ Vân Dịch chuyên tâm đọc sách nên đi ra ngoài xe ngựa.
Vừa mới ra ngoài, một làn gió ướt lạnh chính diện thổi tới, đập vào mặt Tô Lương Thiển làm cơn buồn ngủ biến mất.
Cái thôn trang này của Quý Vô Tiễn là một điền trang, cho nên vào mùa này tất nhiên là một mảnh hoang vu.
Đèn dưới mái hiên lay động trong gió, tóc của Tô Lương Thiển cũng bị thổi bay bay.
Nàng không mặc cái áo choàng màu trắng lúc trước Tạ Vân Dịch cho nàng, nên cảm giác có chút lạnh, nhưng vẫn có thể chịu được, nàng thậm chí có chút hoài niệm cảm giác gió tạt vào người này.
“Ra ngoài tại sao không mặc thêm áo vào?”
Tô Lương Thiển quét mắt một vòng, chuẩn bị đi bộ loanh quanh một chút thì Tạ Vân Dịch đã ra ngoài, trên cổ tay treo một cái áo lông trắng tuyết, hắn đưa chiếc áo lên trước mặt Tô Lương Thiển, “Tự mình mặc lên hay lả để ta giúp?”
“Sao ngươi lại ra đây?”
Tạ Vân Dịch đem áo choàng giũ ra, “Sắp đến giao thừa rồi, đừng để bị ốm.”
Tô Lương Thiển gật đầu nhận lấy, tự mình phủ lên người.
“Ta đi cùng nàng một đoạn nhé?”
“Được.” Nàng không cự tuyệt.
Hai người một đường không nói chuyện.
Ở trên bờ ruộng có một lều tranh, bình thường người phụ trách điền trang này sẽ ở đó giám sát người ở của thôn trang làm việc.
Bây giờ đang vào đông, gió ở nơi này cũng lớn hơn một ít.
Tạ Vân Dịch vẫn luôn đứng sau Tô Lương Thiển. Tô Lương Thiển lẳng lặng nhìn chăm chú vào một phương hướng, bóng lưng như bị kéo dài ra kia vừa kiên cường lại vừa cô đơn đến lạ thường, còn có cảm giác rất khó tới gần, thậm chí là rất khó chạm tới làm cho người ta đau lòng không thôi.
Tô Lương Thiển không quen ở cùng một chỗ với Tạ Vân Dịch, cảm giác không khí cứ là lạ. Nàng đang suy nghĩ không biết nên mở miệng nói chuyện hay là trực tiếp trở về, thì Tạ Vân Dịch đang đứng cách nàng một khoảng bỗng nhiên đi đến bên cạnh nàng.
“Tô Lương Thiển.”
Hắn gọi tên nàng.
“Ừm”
Tô Lương Thiển đáp một tiếng, quay đầu lại. Tạ Vân Dịch đã đi đến trước mặt nàng, khuôn mặt hắn bị phóng đại lên hàm chứa ý cười, khuynh quốc khuynh thành.
“Ta hơi lạnh.”
“Để ta đưa áo choàng cho….”
Tô Lương Thiển vừa nói vừa cởi dây buộc, áo choàng còn chưa cởi ra, tay đã bị Tạ Vân Dịch đè lại.
Hắn đứng sau lưng Tô Lương Thiển, đầu Tô Lương Thiển gần như dán sát vào ngực Tạ Vân Dịch. Khoảng cách giữa hai người rất gần, bốn phía chỉ có tiếng gió thổi qua bên tai, tai của Tô Lương Thiển rất nhạy bén, gần như có thể nghe được tiếng tim đập của Tạ Vân Dịch. Cả người nàng cứng lại quên luôn cả phản ứng.
Hắn cầm áo choàng lên, một bên khoác lên người Tô Lương Thiển, còn bản thân thì túm lấy một góc khoác lên vai mình.
Áo choàng rất lớn, gần như có thể bao hết hai người.
“Như vậy, cả hai chúng ta đều không bị lạnh.”