Tô Lương Thiển gật đầu, quét mắt nhìn một lượt người xung quanh bàn ăn, tiếp tục nói: "Trong hai ngày này ta chuẩn bị xuất phát trở lại kinh thành."
Lưu Hoa nghe nói Tô Lương Thiển phải đi, trong lòng lại lập tức cảm thấy trống vắng. Khoảng thời gian này ông vẫn luôn dựa dẫm vào Tô Lương Thiển, nàng đi rồi, ông thật giống như bị đoạt mất một người tâm phúc. Thế nhưng ông cũng biết, Tô Lương Thiển sẽ không ở lại nơi này quá lâu.
"Đại nhân có thể hoãn lại vài ngày không? Bách tính nơi đây đều vô cùng biết ơn đại nhân, hiện tại tình hình bệnh dịch gần như đã ổn định rồi, lại qua một khoảng thời gian nữa hẳn là là có thể hoàn toàn kết thúc, để cho mọi người đi đưa tiễn đại nhân."
"Không cần, tuy rằng hiện tại tình huống đã được khống chế, nhưng những nơi khác biết được tình hình bách tính nơi đây, trong lòng tất nhiên vẫn sẽ cảm thấy lo sợ. Trong năm nay nếu thật sự không cần thiết thì bọn họ vẫn không nên đi khắp nơi thì hơn."
Thứ gọi là bệnh dịch không giống với động đất, tuy rằng lực sát thương trong nháy mắt khi xảy ra động đất lớn hơn nhiều, nhưng dịch bệnh sẽ lây lan, trong lòng bách tính sẽ cảm thấy bài xích và sợ hãi. Nếu như bách tính Tứ Thủy, đặc biệt là thôn Minh Kim đi ra ngoài, sẽ rất dễ dàng làm nảy sinh mầm họa.
Đối với những người có tâm phòng bị kiêng kỵ, Tô Lương Thiển hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của bọn họ.
Là người ai mà không sợ chết?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play