Sau khi đứng dậy, nàng lại vào miếu điện để cúng tượng Phật am thờ Phật, đối mặt với pho tượng Phật dính đầy bụi, quỳ gối trên đêm cói, sau đó hai tay chắp thành hình chữ thập, nhưng khác những người khác là nàng không có nhắm mắt lại, mắt của nàng mở ra, ngẩng đầu nhìn tượng phật dát vàng quanh thân trên cao, nói thầm: “Nếu các vị thần thật sự tồn tại, vậy xin phù hộ cho người nhà còn sống của ta, để bọn họ cố một ngày có thể sống một cách đường đường chính chính, và…”
Tô Lương Thiển nhìn Tạ Vân Dịch đứng bên cạnh mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại, “Phù hộ hắn được bình bình an an.”
Quý Vô Tiễn cùng đám người Tật Phong không theo vào, mà ở bên ngoài bậc thâng của miếu điện, đứng dựa vào lan can.
Màn đêm đã buông xuống, bóng đêm tối tăm, nhưng ánh trăng lại không tệ, sao mọc khắp trời, cho nên không đến mức tối đen như mực.
Quý Vô Tiễn nhìn Tô Lương Thiển vừa quỳ vừa bái, khuôn mặt nàng trắng trong thuần khiết, thành kính ngoan đạo, tấm tắc vài tiếng, nhìn Thu Linh nói: “Tiểu thư nhà ngươi từ khi nào thì tin cái này vậy? Nàng tế bái ai thế?”
Người tin phật rất nhiều, nhưng Quý Vô Tiễn biết, Tô Lương Thiển tuyệt đối không phải, bằng không nàng cũng không thể khuyến khích Viễn Tuệ làm ra chuyện giả thần giả quỷ, lừa gạt thế nhân.
Vốn dĩ hắn đối với điều này, cũng là tin thì cũng được mà không tin thì cũng chẳng sao, nhưng bởi vì Tô Lương Thiển, nên hắn về cơ bản đã cắt đứt tín ngưỡng về phương diện này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT