Vốn dĩ đứa bé nhỏ thế này, rất nhiều đứa trên mặt rất bẩn, nó sinh ra lại trắng nõn, da dẻ trắng ngần, mũi cao, trừ cái miệng giống Lục di nương, phần lớn đều thừa hưởng nét đẹp từ Tô Khắc Minh, hẳn nên nói là kế thừa ưu điểm của hai người, nhắm mắt mở miệng rất dễ thương, chỉ là quá gầy, mặt mũi trắng bệch, nhìn giống như kém dinh dưỡng.
Một nắm cơm nhỏ mềm mại như vậy, hoàn toàn không biết lẽ đời và sự hung hiểm của thế giới này, Tô Lương Thiển nhớ đến tình cảnh của nàng, càng cảm thấy nó đáng thương vô tội, nhịn không được thấy động lòng cảm thông.
Tô Lương Thiển biết ý đồ Lục di nương mang đứa bé đến đây, nên chỉ nhìn vài cái rồi bảo Giáng Hương ôm đi.
Lúc Lục di nương ăn được một nửa, đứa nhỏ lại khóc rồi, được ôm trên tay, cũng khóc liên tục như vậy, Tô Lương Thiển biết, hẳn là đứa nhỏ đã đói rồi, tiếng cũng khàn, như thể Lục di nương dường như đã thói quen, không hề để ý, vẫn ăn như cũ.
Tình cảm của Lục di nương với đứa nhỏ này xác thật phức tạp, khoảnh khắc khi biết là nữ, hơn nữa hoàn toàn không được Tô Khắc Minh yêu thích thậm chí là chán ghét, bản thân Lục di nương đã có kích động muốn ném chết nó.
Sau đó, trong thời gian ở cữ, lúc nàng ta được hạ nhân cho biết, Tiêu Yến đến tìm nàng ta một lần, châm chọc khiêu khích, khoảnh khắc đó, Lục di nương thậm chí còn tiếc nuối, tiếc nuối Tiêu Yến không ra tay vào lúc nàng ta sinh con, nàng ta nhìn gương mặt đắc ý của Tiêu Yến, nghĩ nếu như cái chết của đứa con này có thể đổi lấy Tiêu Yến bị xui xẻo vạn kiếp bất phục, thì nàng ta bằng lòng.
Chỉ là, mang thai mười tháng, không có mẫu thân nào không yêu con, Lục di nương cũng không ngoại lệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play