Gả cho Tô Khắc Minh, quan hệ với người như vậy, làm sao có thể không đáng thương?
“Tô phủ nơi này, không phải nơi nuôi dưỡng người, nuôi nuôi dưỡng dưỡng, thế mà người thì mất đi, giống như biết ăn thịt người.”
Ngũ di nương chậm rãi đi đến sau lưng Tô Lương Thiển, nói với giọng điệu có chút chế giễu.
“Mẫu thân của tiểu thư, Nhị di nương, Tam tiểu thư, Tứ di nương, những người này, cứ như vậy bị nơi này nuôi dưỡng đến không còn. Còn lại những di nương tiểu thư này, có ai là người tốt? Tiện thiếp thương cho bản thân, thấy Lục di nương hiện tại như vậy, càng cảm động lây. Còn có Lục tiểu thư, mặc dù nó họ Tô, là cốt nhục của lão gia, nhưng là tiểu hài tử, biết cái gì đâu? Cũng phải nhịn không được mà động lòng trắc ẩn.”
Ngũ di nương lại thở dài, nàng ta dường như vẫn luôn thở dài, bất đắc dĩ, ưu thương, tràn ngập cảm khái người và vật không còn.
Thấy nhiều rồi, nhưng dường như lại không đủ nhiều.
Những người thực sự trải qua nhiều chắc sẽ không cảm khái vì chút chuyện này, giống như Tô Lương Thiển, theo nàng thấy, hết thảy tất cả đều giống như không có liên quan gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT