Tạ Vân Dịch không nhìn Quý Vô Tiễn, ánh mắt sâu kín nhìn về phương hướng của Tô gia, “Lấy đâu ra nhiều mâu thuẫn như vậy, nàng chỉ là một người yêu ghét rõ ràng, tâm chí kiên định. Dù nàng trải qua bao nhiêu chuyện, muốn có được bao nhiêu thứ, nhưng nàng sẽ không bao giờ lợi dụng tình cảm của người khác để đạt được mục đích. Dù lòng người có phức tạp thế nào thì nàng vẫn có sự kiên trì trước sau như một của mình, sư thiện lương của nàng ấy là thật, nó đã khảm thật sâu vào xương cốt của nàng ấy.”
Quý Vô Tiễn: “...”
Sự lương thiện đã dung nhập vào tận trong xương, công tử nhà hắn đang nói Tô Lương Thiển đúng không?
Tình yêu thật đúng là khiến cho con người ta trở nên mù quáng.
“Trước kia ta chỉ cảm thấy một nữ tử như vậy, cho dù ta không còn nữa thì nàng cũng có thể một mình chống đỡ Tạ gia, rất thích hợp làm Thiếu chủ phu nhân của Tạ gia, nhưng càng tiếp xúc lại càng cảm thấy...”
Khuôn mặt Tạ Vân Dịch anh tuấn ôn nhã, thần sắc động dung, dưới ánh nắng lại trở nên mơ hồ, âm thanh cuối cùng rất nhẹ làm Quý Vô Tiễn không nghe rõ.
Những lời công tử nhà hắn nói về Tô Lương Thiển, tại sao từ đầu đến cuối đều không giống hắn một chút nào vậy? Có lẽ là do động tâm với nàng, cố ý dụng tâm lý giải nên cảm nhận mới không giống nhau.
Hơn nữa, tuy gia thế của Tô Lương Thiển bình thường, thậm chí còn chẳng ra gì, nhưng với tâm trí và thủ đoạn của nàng, thì đúng là nàng thích hợp với vị trí đương gia chủ mẫu Tạ gia hơn tất cả những nữ tử nào khác mà hắn gặp qua.
“Người công tử an bài chắc là bây giờ đã chờ ở cửa phủ Tô phủ rồi. Công tử dụng tâm lương khổ như vậy, nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị công tử làm cho cảm động.”
****
Tô Lương Thiển vừa xuống xe ngựa, gã sai vặt lập tức chạy tới, trên mặt lộ vẻ tươi cười, vô cùng ân cần.
Tô Lương Thiển hơi cau mày, còn chưa nghe hắn ta nói gì đã có hai cô nương xuất hiện sau hắn.
Một người lớn hơn một chút, khuôn mặt nhỏ không biểu tình, lạnh như băng. Trong tay cầm kiếm để ngang trước ngực, thân hình gần giống nàng, trên người tản ra sát khí nhè nhẹ nhưng Tô Lương Thiển vẫn có thể cảm nhận được.
Người còn lại nhỏ hơn một chút, nhìn bộ dạng khoảng tầm tám chín tuổi, đôi mắt to tròn lấp lánh, khuôn mặt bụ bẫm sạch sẽ trắng nõn. Dưới ánh mặt trời, nàng ấy nở một nụ cười sáng lạn vô cùng hồn nhiên. Chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đủ để làm cho tâm tình người khác cảm thấy vui vẻ. Nàng buộc tóc lên thành hai chùm nhỏ cực kỳ đáng yêu.
Tô Lương Thiển cảm thấy hai người kia đều rất lạ mặt, nhưng thật ra khi nhìn ánh mắt lạnh băng không có độ ấm của cô nương lớn tuổi hơn lại thấy có chút quen.
Y phục hai người mặc đều làm từ vải thô, nhưng được thu dọn rất sạch sẽ.
“Vị cô nương này nói tiểu thư đã mua các nàng, nên bây giờ họ là nha hoàn của người, nhưng lúc đó người không ở trong phủ nên nô tài để cho các nàng chờ người ở cửa.”
“Đám a miêu a cẩu nào cũng có thể được làm nha hoàn của tiểu thư sao?”
Không đợi Tô Lương Thiển tỏ bất kì thái độ gì, Giáng Hương đã nhanh chóng đuổi kịp lời của gã sai vặt đứng ra quát lớn, trong mắt khó nén được lo lắng.
Là nha hoàn hầu hạ Tô Lương Thiển năm như vậy, Giáng Hương rõ ràng cảm giác được, Tô Lương Thiển không tín nhiệm nàng ta. Rất nhiều chuyện đều tránh nàng ta đi, nhưng nhược điểm của nàng ta nằm trong tay Tô Lương Thiển, nên không dám làm trái ý của nàng.
Hiện tại ngoại trừ Phục Linh, trong viện từ trên xuống dưới đều là người của phu nhân mà còn như thế. Nếu bên người Tô Lương Thiển nhiều thêm hai người của nàng, thì sau này nàng ta ở Lưu Thiển uyển gần như không có địa vị gì.
Nàng ta vốn tưởng rằng Tô Lương Thiển là người đơn thuần vô dụng, không ngờ nàng lại giả heo ăn thịt hổ, nấy năm ở Vân Châu cũng là giả bộ đơn thuần lương thiện. Đến Tiêu Yến còn chịu thua thiệt vài lần trong tay nàng, kể cả cái chết của Đỗ ma ma, cho đến bây giờ nàng ta vẫn không biết được bà ta chết thế nào.
Địa vị của Tô Lương Thiển ở Tô gia dần dần được củng cố, còn có khả năng trở thành Thái tử phi, nên Giáng Hương muốn đi theo nàng thật tốt để mưu cầu một tương lai tốt cho chính mình, nhưng Tô Lương Thiển căn bản là không cho nàng ta cơ hội này.
Về phần Tiêu Yến bên kia, chắc bà ta đã coi nàng ta thành người nằm vùng của Tô Lương Thiển xếp vào, coi tin tức mấy năm nay nàng ta truyền đến đều là tin tức giả, nên đừng nói đến tín nhiệm, có khi bà ta còn hận nàng ta muốn chết ấy chứ. Đặc biệt là sau sự kiện lần này, lúc trước nàng ta đi theo Tô Lương Thiển đến Kinh Quốc công phủ, Tiêu Yến chắc chắn sẽ không tin nàng ta không biết chút gì, mặc dù nàng ta đúng là không biết gì thật.
Trước mắt, con đường của nàng ta đã bị phá hỏng, nên cho dù Tô Lương Thiển không coi trọng nàng ta thì nàng ta cũng không có lựa chọn khác.
Nàng ta đã như thế này, thì làm sao Tô Lương Thiển lại không thể như thế? Nếu bên người Tô Lương Thiển chỉ có nàng ta với Phục Linh, cho dù nàng không muốn thì đi đâu cũng sẽ phải mang theo nàng ta. Khi đó người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy nàng ta được coi trọng, đây là cơ hội mà Giáng Hương cần.
Gã sai vặt muốn lấy lòng Tô Lương Thiển, tất nhiên không biết được mấy cái suy nghĩ quanh co lòng vòng trong lòng Giáng Hương, chỉ cảm thấy mình nịnh nọt không thành còn bị mắng. Giáng Hương thấy Tô Lương Thiển không mở miệng, cho rằng nàng chấp nhận mình đuổi người đi, tiếp tục nói: “Ta là thiếp thân nha hoàn của tiểu thư, vẫn luôn đi theo bên người nàng. Nếu nàng mua hai nha đầu các ngươi sao ta lại không biết?”
Nàng ta hất cằm, có chút kiêu căng.
“Những chuyện ngươi không biết còn rất nhiều.”
Nữ hài nhỏ tuổi rất không ưa thái độ của Giáng Hương, “Chỉ là nha hoàn mà thôi, ngươi nghĩ ngươi là ai!”
“Ngươi nói cái gì?”
Giáng Hương tức đến mức mặt đỏ rần lên, thanh âm sắc bén, giơ tay muốn đánh người.
Nữ tử tuổi lớn tuổi hơn che trước người tiểu cô nương, khí thể lạnh lẽo áp bức, trong ngực ôm kiếm, lực uy hiếp rất mạnh, nàng ấy chỉ thoáng đảo qua, Giáng Hương đã thấy sợ, lui về sau người Tô Lương Thiển.
“Trước đó vài ngày, phụ thân nô tỳ mất, nếu không phải tiểu thư cho bạc, sợ rằng ông ấy chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã. Nếu người đã cho ta bạc thì chính là đã mua ta.”