Tô Lương Thiển được nhắc nhở đã rất nhanh nhớ lại, trước đó vài ngày mình ra ngoài cùng với Tạ Vân Dịch và Quý Vô Tiễn, có gặp một nữ tử ở trước cửa Phượng Hoàng lâu bán mình chôn cha. Nhưng lúc ấy nàng đã cảm thấy nữ tử này không đơn giản, cách nàng ấy bán mình chôn cha khác với những người thường nên làm nàng đề phòng. Tuy hai người Tạ Vân Dịch và Quý Vô Tiễn muốn nàng mua nhưng nàng vẫn không mua, không ngờ nàng ấy lại tìm tới tận cửa. Hiện tại nghĩ lại, hai người này chắc là do Tạ Vân Dịch bọn họ an bài.

“Người đã mua ta thì ta chính là nô tỳ của người. Nếu người không cần ta, ta cũng chỉ còn con đường chết.”

Nữ tử nói chuyện, quỳ gối trước mặt Tô Lương Thiển, tiểu cô nương kia cũng quỳ xuống theo, mở to mắt nhìn Tô Lương Thiển, “Tiểu thư, người thu lưu chúng ta có được không, ta và tỷ tỷ biết làm rất nhiều chuyện, còn ăn ít nữa. Tỷ tỷ của ta làm mọi thứ đều rất tốt, ta cũng có thể nấu cơm, ăn rất ngon nha.”

“Các ngươi có phải muốn ăn vạ tiểu thư nhà chúng ta đúng không, còn không mau đuổi bọn họ đi!”

Giáng Hương sợ Tô Lương Thiển mềm lòng đổi ý, vội gọi người đuổi các nàng đi.

Tô Lương Thiển liếc Giáng Hương một cái, ánh mắt sâu thẳm. Tiểu nữ hài bổ thêm một đao nói: “Ít ra chúng ta còn tốt hơn loại người gặp chuyện chỉ biết tránh sau lưng chủ tử!”

Giáng Hương muốn phản bác, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Tô Lương Thiển, lập tức cúi đầu, chột dạ không dám hé răng.

“Đứng lên, đi theo ta vào.”

Hai người quỳ trên mặt đất nhìn nhau một cái, trong mắt đều là vẻ vui mừng.

Ánh mắt Tô Lương Thiển rơi vào trên người gã sai vặt đang luống cuống, “Thông minh lắm, Phục Linh, thưởng.”

Hiện tại Tô phủ là do Nhị di nương chưởng gia, nhưng thế lực của Tiêu Yến đã ăn sâu bén rễ. Chuyện hôm nay, nếu bẩm báo với người nào trước đều sẽ đắc tội người còn lại. Chỉ là một gã sai vặt không quan trọng mà thôi, ở lại trong Tô phủ thì đừng nghĩ đến có thể sống tốt.

Vả lại, nếu để cho Tiêu Yến biết có người tới tìm Tô Lương Thiển, còn làm nha hoàn của nàng, bà ta chắc chắn sẽ hoài nghi họ là người Kinh Quốc công phủ phái tới, tám chín phần mười là sẽ đuổi đi. Đối với Nhị di nương, người muốn bảo trì thế trung lập trước thế cục không rõ này mà nói, thì đây cũng là củ cái khoai lang nóng bỏng tay, đồng thời nếu họ đúng là người của Tô Lương Thiển thì đó chính là đắc tội với nàng.

Dù sao Tô Lương Thiển cũng là đích nữ, thân phận vẫn còn ở đó. Mà theo như mấy lần nàng đấu với Tiêu Yến, những người thông minh sẽ không cho rằng mấy lần đều giành thắng lợi hoàn mỹ chỉ là trùng hợp.

Người nhạy bén đã ẩn ẩn dự cảm được bầu trời Tô phủ sắp đổi gió rồi.

Sau mấy lần cân nhắc, thì để người chờ ở cửa chính là biện pháp tốt nhất.

Nếu có cơ hội gặp được Tô Lương Thiển, ngày nào đó Tiêu Yến và Nhị di nương hỏi tới, muốn thoái thác trách nhiệm cũng sẽ không khó.

Tô Lương Thiển đưa hai người tới Lưu Thiển uyển, nàng vẫy vẫy tay, những hạ nhân ban đầu muốn đi theo vào dồn dập lui ra ngoài.

“Các ngươi cũng đi xuống đi.” Tầm mắt Tô Lương Thiển dừng ở trên người Giáng Hương và Phục Linh.

“Tiểu thư!”

Giáng Hương không tình nguyện lắm, giùng giằng muốn ở lại.

“Hay là tiểu thư để nô tỳ và Phục Linh ở lại đi, ngộ nhỡ các nàng gây bất lợi với người thì làm sao bây giờ?”

Tô Lương Thiển không đáp, Giáng Hương sợ Tô Lương Thiển, không dám nói nữa. Nàng ta tức giận dậm dậm chân, cảnh cáo trừng mắt nhìn hai người được Tô Lương Thiển lưu lại, bị Phục Linh kéo xuống.

Trong phòng vẫn luôn có trà nóng được chuẩn bị sẵn, Tô Lương Thiển tự rót cho mình một ly, sau đó ngồi lên chiếc giường gần cửa sổ.

Bên ngoài, hoa mai vẫn nở rộ, cực kỳ xinh đẹp rực rỡ.

Trời lạnh như vậy, chắc là tuyết sắp rơi rồi.

Nàng vẫn còn nhớ rõ, kiếp trước, cái đêm giao thừa đầu tiên của mình ở Tô phủ tuyết rơi rất lớn.

Không ai gọi nàng cùng ăn Tết, bên ngoài náo nhiệt ồn ào, không ngừng cười nói vui vẻ, chỉ có một mình nàng ở trong Lưu Thiển uyển vắng ngắt lạnh lẽo. Còn có những hạ nhân hèn hạ cười nhạo nàng sau lưng, tâm nàng khi đó như tro tàn.

Rõ ràng đã cách một đời, nhưng nàng lại cảm thấy, tất cả dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Tâm tình nàng khi đó không biết đã tuyệt vọng tới mức nào nhỉ? Uống chén trà nóng, nhưng trái tim lại lạnh như băng. Cho dù đến bây giờ nàng vẫn không dám nghĩ lại.

Nàng yên tĩnh nhấp một ngụm trà ấm, hai người kia cũng yên lặng đứng không lên tiếng.

Hồng mai nở rộ trong tuyết, cảnh tượng kia, kiếp này nàng phải thưởng thức thật tốt.

“Tên các ngươi là gì?”

Nàng hỏi hai người, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Nô tỳ tên là Ảnh Đồng, Ảnh trong cái bóng, Đồng trong cây ngô đồng. Đây là muội muội của nô tỳ, Thu Linh.”

Người nói chuyện chính là nữ tử lớn tuổi hơn, nàng chỉ sang tiểu cô nương đáng yêu bên cạnh nói là muội muội, nhưng giống người phụ thân lần trước, không có bất kỳ tình cảm gì.

“Người gọi nô tỳ Linh nhi là được, hoặc là tiểu thư có thể lấy một cái tên khác cho nô tỳ với tỷ tỷ nếu người cảm thấy không dễ nghe.”

Lúc Thu Linh nói chuyện, gương mặt bụ bẫm cười tủm tỉm, cảm giác rất là dễ chịu vui vẻ. So với biểu cảm xị mặt của Ảnh Đồng, hoàn toàn là hai thái cực đối lập.

“Không cần, dùng tên ban đầu của các ngươi là được.”

“Nô tỳ và muội muội là do phụ thân nuôi lớn, bây giờ phụ thân đã mất, chỉ còn lại nô tỳ với muội muội sống nương tựa lẫn nhau. Muội muội tuổi còn nhỏ, nô tỳ không yên tâm để con bé ở một mình nên dẫn theo. Con bé biết làm người vui vẻ, nấu ăn cũng rất ngon, mong tiểu thư thu lưu.”

Tô Lương Thiển nhìn nàng ấy vẫn mang cái bộ dạng lạnh băng trước sau như một, làm gì có chút nào lo lắng? Lời nàng ấy nói ra máy móc như đang đọc lời kịch vậy, nói cái gì mà sống nương tựa lẫn nhau, vừa nhìn đã biết ngươi không phải người có gia bình tỷ muội.

Kỹ thuật diễn này cho đánh giá kém!

“Ai an bài các ngươi tới đây? Tạ Vân Dịch hay là Quý Vô Tiễn?”

Hai người không hé răng, trực tiếp quỳ xuống, có vẻ như là không định trả lời.

Tô Lương Thiển buông chén trà, “Ta mặc kệ chủ tử trước kia của các ngươi là ai, phụng mệnh ai đến, nhưng đã đến nơi này của ta, muốn đi theo ta thì phải trung thành với ta, không được tiết lộ những việc các ngươi không nên tiết lộ, cho dù là ai hỏi thì một chữ cũng không được nói ra. Có thể làm được không?”

Hai người chần chờ chút, gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play