“Minh vương?”
Hắn ta gọi một câu xưng hô này, ý tứ sâu xa.
Thẩm An Vĩnh ngón tay chỉ vào Dạ Phó Minh, “Ngươi không phải đã quên, mình vào lúc sa sút nhất, là người nào đãkéo ngươi lên, phong hào Minh vương này của ngươi, là ai đưa cho ngươi? Dạ Phó Minh, con mẹ nó ngươi ra thứ gì cả!”
Thẩm gia là võ tướng thế gia, cho dù Thẩm gia Đại lang nho nhã nhất cũng là người tính khí nóng nảy, lúc tức lên sẽ nói tục, Thẩm An Vĩnh dĩ nhiên sẽ không ngoại lệ.
Ngoại trừ bị Tô Lương Thiển cùng với mấy người qua lại vô cùng thân thiết với Tô Lương Thiển sỉ vả, Dạ Phó Minh gần đây đi tới chỗ nào cũng được nịnh nọt lấy lòng, ngay cả Khánh đế muốn nói nặng lời với hắn ta đều phải cân nhắc chút. Trong lòng Dạ Phó Minh có phần bành trướng, bây giờ bị người khác chỉ vào mũi mắng không ra gì cả như thế này, còn là tự dưng đâu đâu, Dạ Phó Minh nào sẽ không căm tức.
Hắn ta nặng nề đem tay của Thẩm An Vĩnh đẩy ra, dùng đôi mắt trầm tối có những đốm lửa thiêu đốt nhìn Thẩm An Vĩnh, chỉ vào ông ấy hỏi: “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Ta nói, Dạ Phó Minh ngươi vong ân phụ nghĩa, chẳng lẽ đây không phải sự thật? Nếu không phải có ông đây, ngươi bây giờ vẫn bị người khác xem thường, là con rùa đội nón xanh mà người người cũng đều có thể giẫm lên một cước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play