Quý Vô Tiễn đứng ở bên cạnh Tạ Vân Dịch, vẻ mặt hắn buồn bực nhìn công tử đưa mắt nhìn theo Tô Lương Thiển rời đi.

“Công tử, người đưa ngọc bội cho nàng ta rồi, tại sao người lại đưa ngọc bội cho nàng chứ? Khẩu vị của người sao mà nặng như thế chứ? Sao người có thể nhẫn tâm làm cho ta phải luôn đối diện với người xấu xí như vậy!”

Tạ Vân Dịch thu lại tầm mắt, nhìn Quý Vô Tiễn hận không thể đấm ngực dậm chân: “Nếu vậy ngươi trở về đi, đổi Sơ Nam đến đây.”

Quý Vô Tiễn nghe vậy, ngay lập tức thu lại vẻ mặt đang cường điệu, lắc đầu, thề thốt sắt son nói: “Công tử, chúng ta đến kinh thành đi.”

Quý Vô Tiễn đếm ngón tay của mình: “Một, hai, ba,... Đã bao lâu rồi ta không về nhà, rất nhiều năm rồi đó, ta nghĩ ta cũng nên quay lại kinh thành thử xem, lão gia tử nhà ta chắc nhớ ta muốn chết rồi. Công tử người xem, nói như thế nào thì ta cũng lớn lên ở kinh thành, với lại những chuyện như thanh lý môn hộ này, Sơ Nam thành thạo hơn ta nhiều, nhưng ta chắc chắn là tiểu quản gia thân thiết hơn hắn nhiều, hiểu được tâm ý của người hơn, quan trọng nhất là, cái tên của Sơ Nam, nghe giống như cái gì đó, sẽ gây tổn hại đến thể diện của công tử.”

Sơ Nam và Quý Vô Tiễn đều là thuộc hạ của Tạ Vân Tịch, Tạ gia dòng dõi đơn bạc, con vợ cả chân chính lứa hiện nay chỉ có một mình Tạ Vân Dịch. Việc huyết thống kế thừa trở thành vấn đề đau đầu nhất của Tạ gia. Tạ Vân Dịch đã mười tám, ở tuổi này của hắn, những người bình thường đều đã lập gia đình, thông phòng cũng phải có vài người, nhưng bây giờ hắn vẫn còn một mình, lão gia tử Tạ gia không ít lần vì chuyện này mà dồn ép hắn. Tạ Vân Dịch bản lĩnh, tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại sớm nắm trong tay quyền quản lý Tạ gia, vì chuyện này mà không cho lão gia tử nắm quyền nữa.

Lần này Tạ Vân Dịch xuất hiện, sở dĩ hắn lựa chọn mang theo Quý Vô Tiễn thay vì Từ Sơ Nam là bởi vì trong chuyện này, Từ Sơ Nam theo phe của Tạ lão gia. Hắn đã không ít lần phối hợp với lão gia tử nhét nữ nhân cho Tạ Vân Dịch, mà Quý Vô Tiễn lại theo phe Tạ Vân Dịch, đều là những kẻ bị thúc giục cưới xin, không nhịn được “bỏ nhà đi trốn”.

Mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời của Quý Vô Tiễn là giống công tử nhà hắn, phụng dưỡng hết những người thúc giục mình cưới vợ.

Tô Lương Thiển còn chưa đi đến xe ngựa, từ xa đã nhìn thấy La Tri Văn đứng ngoài xe, nàng có hơi bất ngờ.

La Tri Văn đã đổi sang một bộ thường phục, sau khi nhìn thấy đoàn người Tô Lương Thiển thì nhanh chóng đi lên nghênh đón. Sau khi đến gần, nhìn thấy Tô Lương Thiển toàn thân đều là máu, vẻ mặt thờ ơ, điềm tĩnh giống như đã nhiều lần trải qua thế sự. Ông che dấu sự thổn thức đau lòng lại, cung kính chắp tay làm lễ với Tô Lương Thiển: “Tiểu thư.”

Tô Lương Thiển nhìn ông gật gật đầu, phúc thân, La Tri Văn được sủng ái mà lo sợ: “Tiểu thư đừng làm tiểu nhân tổn thọ, La Tri Văn ta có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ Thẩm lão tướng quân đề bạt, sinh mạng này của tiểu nhân là do Tam thiếu gia cho, đáng tiếc...”

Vẻ mặt Tô Lương Thiển lạnh nhạt: “Có lắm người vong ân phụ nghĩa, không phải ai cũng giống như La đại nhân, ngoại tổ phụ ta nếu dưới suối vàng có biết, chắc hẳn sẽ rất vui mừng.”

La Tri Văn thở dài, chuyển đề tài nói: “Tô công tử chắc chắn tiểu thư vẫn còn ở trại Tiêu Phong, tức giận sai người vào trong, nhìn thấy thi thể của Vương Lực mới chịu buông xuôi, Vương công tử cũng cực kỳ tức giận.”

Tô Lương Thiển cười: “Chuyện lần này, sẽ không kết thúc như vậy đâu. La đại nhân trở về đi, ân huệ hôm nay, ngày khác nhất định sẽ báo đáp, cáo từ!”

Tô Lương Thiển từ biệt La Tri Văn, sau đó lên xe ngựa, đi một con đường khác với Tô Trạch Khải.

Nguyên do bởi vì Giáng Hương mà lúc đoàn người Tô Lương Thiển về đến được phủ Thị lang ở kinh thành đã là nửa tháng sau.

“Tiểu thư, đến rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play