Tô Lương Thiển chậm rãi mở mắt, vén một góc rèm lên, nhìn về phía cổng lớn khí thế. Hai chữ Tô phủ hùng hồn mạnh mẽ này là đương kim thánh thượng tự tay viết, phủ đệ cũng là do thánh thượng ban cho, tỏ rõ sự vinh sủng của Tô gia.
Khi mẫu thân gả cho Tô Khắc Minh, lúc đó Tô Khắc Minh ở quan trường vẫn chưa ló đầu được, lúc đó Kinh Quốc công phủ lại vinh sủng vô song, hiển nhiên đây là đương kim thánh thượng nể mặt Kinh Quốc công phủ.
Tô Lương Thiển sống ở trong đó, đương nhiên biết, Tô phủ cũng không kém hơn Thượng thư phủ, hơn nữa là được Thánh Thượng ngự ban, cho nên những năm gần đây dù Tô Khắc Minh không ngừng thăng chức, nhưng ông ta cũng không chuyển khỏi đây.
Đây là của mẫu thân, đương nhiên cũng là của nàng, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thể cho đám lang sói vong ân phụ nghĩa kia được hời.
Hiện tại nàng đã trở lại, trở lại một cách bình yên vô sự hoàn hảo không sứt mẻ gì, những thứ này đều thuộc về nàng, nàng có thể dùng hình thức tương tự để đòi lại. Tô Lương Thiển nheo đôi mắt sắc bén lại, độ cong của khóe miệng lại khiến nàng trông vô hại hiền lành, còn tràn đầy tính kiên nhẫn như một con hồ ly đang trêu đùa con mồi.
Tô Trạch Khải về tới kinh thành sớm hơn bọn họ, không làm cho nàng thân bại danh liệt, còn thiệt hại một ma ma tâm phúc, bên Hoàng hậu cũng suy sụp oán giận. Đám Tiêu Yến chắc cũng sôi gan như ngồi trên bàn chông, đang cố gắng hết sức tìm cách để đối phó nàng.
Đúng lúc, nàng cũng có một phần hậu lễ muốn tặng cho bà ta.
Lần này, nàng muốn bẻ gãy răng nanh của bọn họ, để bọn họ phải nuốt ngược máu vào bụng.
Sau khi Tô Lương Thiển rời khỏi trại Tiêu Phong, bên phía Tiêu Yến lập tức bị cắt đứt hành tung của nàng, bà ta còn không biết Tô Lương Thiển có trở về Thị lang phủ hay không, chứ đừng nói đến cụ thể ngày nào trở về. Cũng bởi vì vậy, khi xe ngựa dừng lại, không có người nào ra nghênh đón nàng.
Bên ngoài Tô phủ, dòng người nhốn nháo, có hơi náo nhiệt khác bình thường.
Quế ma ma bước xuống xe ngựa trước, tiến tiên đến bảo người giữ cửa thông báo tin tức Tô Lương Thiển đã trở về. Phục Linh và Giáng Hương theo sau, từ xe ngựa đi xuống.
Mấy nốt đỏ trên mặt Phục Linh đã lành rồi, còn Giáng Hương một đường đi này đều được Phục Linh chăm sóc, Giáng Hương trở nên u ám gầy gò hơn trước đây rất nhiều.
Ngay khi mấy người vừa xuống xe ngựa, cổng lớn phủ Thị lang chậm rãi mở ra, hai bên trái phải có hơn mười nha hoàn và gia đinh theo thứ tự đi ra. Quế ma ma xem thế trận này, cho là là ra đón Tô Lương Thiển, trên mặt vui mừng, đang chuẩn bảo Tô Lương Thiển xuống xe ngựa thì nghe thấy trong đám người có người phấn khởi nói: “Ra rồi, ra rồi, tiểu thư của phủ Thị lang ra ngoài rồi!”
Quế ma ma cảm thấy không đúng, xoay đầu lại, Tô Lương Thiển ngồi trong xe ngựa nghe thấy tiếng động bên ngoài, cũng vén màn lên, động tác mang theo một chút vội vàng.
Từ cửa của phủ Thượng thư, một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng ở trung tâm, thiếu nữ có một gương mặt xinh đẹp, lông mày lá liễu nhỏ dài, mũi ngọc thanh tú cao thẳng, đôi mối kiều diễm ướt át, má ngọc đẹp đẽ hơi hơi ửng hồng, đôi mắt quyến rũ đa tình xoay chuyển, có thể làm cho nam nhân say đắm vào trong đó. Nàng ta búi tóc kiểu thiếu nữ, không tô vẽ quá nhiều.
Hôm nay nàng ta mặc một bộ váy dài màu hồng phấn hoa anh đào, trên eo là đai ngọc màu ngọc bích, hoa văn được chạm khắc tinh xảo, phác họa thân hình yểu điệu, khi bước đi, làn váy thêu hoa hải đường như nở vào ráng chiều xinh đẹp rực rỡ tung tăng, tôn lên dáng người như liễu, như chim yến bay.
Tô Khuynh Mi, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Tô Lương Thiển quan sát Tô Khuynh Mi được mọi người vây quanh bước ra, từng cảnh tượng trước khi chết hiện lên trước mắt.…
Tô Lương Thiển đỏ mắt, nghĩ đến Thẩm Trác Bạch, sắc mặt lại trắng bệch, bàn tay nắm chặt thành quyền đặt trên đầu gối, tâm trạng phập phồng, hận đến muốn xông lên giết chết nàng ta.
Nhưng mà nàng không thể, trừ Tô Khuynh Mi ra, nàng còn rất nhiều chuyện cần phải hoàn thành.
Không sao, không việc gì phải vội, sớm muộn gì nàng cũng sẽ khiến nàng ta nợ máu phải trả bằng máu.
Tô Lương Thiển nghĩ như vậy, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, lại trở về dáng vẻ dửng dưng ngoan ngoãn.