“Tiểu thư, chính là ở đây.”
Tô Lương Thiển ngẩng đầu, ba chữ Lưu Thiển Uyển hiện lên trong tầm mắt, nét chữ vô cùng mạnh mẽ, cách viết chữ phù hợp với thẩm mỹ của những người quyền cao vọng trọng thời nay.
Tên của các viện trong nhà đều là do Tô gia dùng giá cao để mời nhà thư pháp nổi tiếng thời bấy giờ là Trần Hiển viết, lúc đó dòng dõi Tô gia không đủ tư cách, nên vẫn phải dựa vào mặt mũi của Kinh Quốc công phủ mới có thể mời được, chỉ có điều bây giờ Tô Lương Thiển nhìn lại lại cảm thấy thật ra nét chữ này rất bình thường, nàng cảm thấy nó quá cứng nhắc và không đủ linh hoạt.
“Phu nhân vẫn còn đợi nô tì về phục mệnh, nô tì cáo lui.”
Tử Quyên cúi người hành lễ, không đợi Tô Lương Thiển cho phép đã xoay người rời đi.
Phục Linh bước tới đẩy cửa đi vào, cảnh vật trước kia xuất hiện trước mắt, Tô Lương Thiển nhấc chân bước vào, nhìn cách bày trí đã từng rất quen thuộc, những kí ức cũ như như thuỷ triều tràn vào tâm trí khiến nàng cảm thấy mơ hồ không chân thực.
Tô Lương Thiển nhìn những hạ nhân ở trong sân, dường như họ đang bận rộn với việc đang làm, không quan tâm đến nàng, Tô Lương Thiển cũng không để tâm, đi ngang qua họ bước vào phòng.
Vì đang là mùa đông nên ở cửa ra vào được treo một tấm rèm dày để cản bớt không khí lạnh và gió ở bên ngoài thổi vào.
Trong phòng hai bên trái phải đều bày một chậu than, bên trong có lửa than đang cháy hồng rực, vì vậy vừa bước vào đã cảm thấy ấm áp. Bên trái còn treo một bức bình phong hoa văn nở rộ, phú quý lộng lẫy. Bên cạnh bức bình phong là một cái bàn nhỏ, các kệ nhiều tầng, trên tầng đều để các đồ vật có giá trị.
Cạnh cửa sổ kê một chiếc ghế dài nhỏ, trên chiếc bàn nhỏ chính giữa đặt một lư hương, cửa sổ hướng ra sân có thể nhìn thấy hoa mai trong sân đúng lúc đang nở rộ.
Kiếp trước nàng thường ngồi trên đó ngắm hoa mai nở rộ, nghĩ đến vẻ đẹp thuần khiết của hoa mai nàng lại cảm thấy bản thân mình không sạch sẽ, cảm thấy hối hận, không vui.
Xa hơn chút nữa chính là giường của nàng, một chiếc giường bằng gỗ lê được chạm khắc tinh xảo, cùng với một chiếc bàn trang điểm cùng màu. Rèm cửa sổ màu hoa oải hương được ngăn cách với phòng ngoài bằng một tấm rèm hạt.
Cách bài trí của căn phòng này rất sang trọng và trang nhã thoạt nhìn có vẻ trầm tư. Đây là bằng chứng cho sự quân tâm chăm sóc của Tiêu Yến dành cho nàng.
Kiếp trước nàng cảm thấy bà ta sống rất tình cảm, bây giờ nghĩ lại, đây chẳng qua là muốn khống chế bản thân mọi mặt, đồng thời cũng có thể dùng để ngăn cản miệng đời, đổi lấy công danh đức hạnh.
Bà ta luôn là người rất mưu mô, giỏi nguỵ trang, bà ta sẽ không bao giờ làm những việc không có lợi cho bản thân.
Nếu hôm nay không phải bởi vì mất cảnh giác, thì bà ta đã không mất bình tĩnh như vậy.
Phục Linh gạt đi sự cảm thán trong mắt, rót một cốc nước cho Tô Lương Thiển, nước trà vẫn còn nóng.
“Tiểu thư nàng cũng mệt rồi, người uống chút nước đi, nô tì với Giáng Hương đi lấy nước cho người tắm rửa, sau đó sẽ bảo nha hoàn chuẩn bị chút đồ ăn cho người.”
Tô Lương Thiển ngồi xuống bên cạnh bức bình phong gật đầu, trong lòng lại biết, vừa nãy xảy ra chuyện như vậy, nàng muốn nghỉ ngơi thật tốt là điều không thể.
Phục Linh đã đi ra ngoài được vài bước, nhưng Giáng Hương lại vẫn đứng yên, Phục Linh thấy vậy đẩy nhẹ Giáng Hương một cái, nàng ta mới thu ánh nhìn nặng nề về, hất tay Phục Linh ra và nhìn về phía Tô Lương Thiển, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc và hài lòng: “Tiểu thư thật tốt bụng, đáng lẽ nên để đám người đó tự gánh chịu những gì bản thân làm ra, để cho bọn họ bị rắn cắn chết!”
Vốn dĩ vẻ mặt của nàng ta không có biểu cảm gì, nhưng vừa mở miệng biểu cảm trên khuôn mặt đã trở nên méo mó.
Giáng Hương tin Tô Lương Thiển, chuyện trại Tiêu Phong chắc chắn có liên quan đến Tiêu Yến, nàng ta hận Tiêu Yến, nhưng lại đổ lỗi cho Tô Lương Thiển và Phục Linh.
Nếu như nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tô Lương Thiển là nàng ta, trên mặt của nàng ta cũng nổi đầy mụn đỏ, thì những người kia sẽ không dám động vào nàng ta, hơn nữa bây giờ mặt của Tô Lương Thiển và Phục Linh đều đã khỏi rồi, cũng không để lại chút sẹo nào, trong lòng nàng ta càng cảm thấy khó chịu, không cam lòng.
Kể từ sau chuyện trại Tiêu Phong, Giáng Hương đã trở nên đa nghi, nàng ta nhìn thấy ai cũng sẽ cảm thấy không vừa mắt, cảm thấy người khác mắc nợ mình, trong lòng đầy oán hận.