Nàng ta muốn trả thù Tiêu Yến, nhưng đồng thời nàng ta cũng muốn hai người Tô Lương Thiển và Tiêu Yến tàn sát nhau, nếu như hôm nay Tô Khuynh Mi bị rắn cắn chết, thì nàng ta có thể đạt được mục đích, hơn nữa Tô phủ không có đích nữ, lão gia và lão phu nhân chưa chắc sẽ bằng lòng để Tô Lương Thiển từ bỏ hôn sự này. Nếu như Tô Lương Thiển có thể nhận được sự ủng hộ hết lòng của họ, thì nàng ta với tư cách là nha hoàn thân cận của Tô Lương Thiển, cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc với người của hoàng thất.

Giáng Hương kìm nén một tia kích động trong lòng, nàng ta muốn trở nên nổi bật, sau đó dẫm đạp đám người Tô Lương Thiển dưới chân.

Ánh mắt của Tô Lương Thiển lướt qua, Giáng Hương lập tức cúi đầu xuống.

“Phục Linh, ngươi ra ngoài trước đi.”

Sau khi Phục Linh rời đi, Giáng Hương ngẩng đầu lên nhìn Tô Lương Thiển, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lúc này trong lòng nàng ta hơi sợ Tô Lương Thiển, nàng ta cảm thấy đôi mắt trong veo, sáng ngời của Tô Lương Thiển giống như một tấm gương có thể soi rõ những bụi bẩn trong lòng của người khác. Tô Lương Thiển ngồi yên lặng không có biểu cảm gì khiến cho nàng ta cảm thấy rất căng thẳng.

“Hãy thu những suy nghĩ tự cao tự tại đó của ngươi lại đi, nếu như ngươi không cẩn thận trong lời nói và hành động của mìn, thì bây giờ hãy đi đi, đừng tốn công vô ích làm mệt mỏi người khác.”

“Tiểu thư!”

Giáng Hương nghe thấy Tô Lương Thiển bảo nàng ta rời đi, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Tô Lương Thiển không hề có một chút biểu cảm nào là đang nói đùa, nàng ta hoảng sợ quỳ xuống đất: “Nô tì sai rồi, nô tì đáng chết, nô tì… nô tì chỉ là cảm thấy không công bằng cho tiểu thư!”

Sau khi nhìn thấy sự vinh hoa phú quý của Tô phủ, Tô Lương Thiển cũng biết thừa là Giáng Hương chắc chắn sẽ không rời đi, nàng nói: “Đừng giở trò trước mặt ta, đừng để ta cảm thấy hối hận khi mang ngươi trở về.”

Giáng Hương cả người run lên, sắc mặt tái đi, Tô Lương Thiển nghiêng người nâng cằm của Giáng Hương lên: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tự nhiên ta sẽ cho ngươi một tương lai tốt đẹp.”

Giáng Hương cảm thấy kinh ngạc, Tô Lương Thiển đã buông lỏng cằm nàng ta ra: “Lui xuống đi.”

Giáng Hương vẫn còn đang cảm thấy sợ hãi, ngay cả câu nô tì cáo lui cũng chưa kịp nói đã vội vã quay người rời đi.

Tô Lương Thiển nhìn theo bóng lưng Giáng Hương rời đi, đứng thẳng dậy lấy tay ôm lấy đầu.

Giáng Hương vừa rời đi thì Quế ma ma trở về: “Việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, tiểu thư yên tâm, sẽ không có ai nghi ngờ chúng ta đâu.”

Tô Lương Thiển khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao mẫu thân của nàng cũng đã làm đương gia chủ mẫu của Tô gia mấy năm, mặc dù sau khi Tiêu Yến ngồi lên vị trí này đã thanh trừ qua, nhưng vẫn còn sót lại một số người có thể dùng được.

“Bây giờ là mùa đông, mỗi ngày Tô gia đều có rất nhiều tỳ nữ dọn dẹp làm sao lại có rắn độc được, chắc chắn có người cố ý gây khó dễ cho tiểu thư.”

“Ta biết.”

Tô Lương Thiển liếc nhìn đám nha hoàn ở bên ngoài thỉnh thoảng nhìn trộm bên trong này: “Đám nha hoàn ở trong viện, làm phiền ma ma rồi.”

Quế ma ma hừ lạnh, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu nhíu mày nói: “Cũng may là rắn không cắn tiểu thư.”

Tô Lương Thiển không nói gì, Tiêu Yến muốn gây khó dễ cho nàng, với tính cách cẩn thận của bà ta chắc chắn đã chuẩn bị trước thuốc giải, bà ta muốn nàng bị cắn, chính là muốn dùng thuốc giải để đổi lấy sự tin tưởng vô điều kiện của nàng.

Hai người Phục Linh Và Giáng Hương rất nhanh đã mang nước đến, Quế ma ma nhìn thấy không khỏi cau mày, sau đó đi ra ngoài để dạy dỗ đám nha hoàn.

Tô Lương Thiển vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt đã có người bước vào, là người bên cạnh lão phu nhân tên là Minh Yến, nàng ta đi đến gần Tô Lương Thiển nói: “Lão phu nhân mời tiểu thư qua.”

“Được, ta thay y phục rồi qua.”

Quế ma ma đợi Tô Lương Thiển thay quần áo, trên mặt hiện rõ không vui: “Lúc trở về bái kiến thì không thấy đâu, bây giờ lại cho người đến gọi, tiểu thư đi đường vất vả, cho dù có là hỏi tội đi chăng nữa cũng nên đợi tiểu thư dùng bữa rồi nghỉ ngơi đã chứ.”

Tô Lương Thiển ngồi trước bàn trang điểm tùy ý chọn bông hoa ngọc màu nhạt, cài lên mái tóc đã được Giáng Hương chải cẩn thận. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới thản nhiên đứng dậy, động tác nho nhỏ nàng tạo ra có một loại phong tình kiến cho người khác không thể rời mắt.

“Bà ta là lão phu nhân của Tô gia, là bà nội của ta, đây là việc tiểu bối như ta nên làm, đợi sau khi đến Phúc Thọ viện ta tự có cách đối phó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play