Âm thanh của Tô lão phu nhân nghiêm khắc tới chói tai, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta sợ hãi.
Đôi mắt ngây thơ của Tô Lương Thiển trừng lớn, đôi mắt kia trong sáng, mang vẻ dịu dàng, chứa đầy sợ hãi, giống như bị làm cho sợ có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào, trông rất đáng thương, nàng lui về sau một bước, cắn môi, “Không biết tôn nữ đã làm sai điều gì, khiến tổ mẫu tức giận như vậy.”
Tô lão phu nhân thấy nàng không quỳ còn chống đối mình, trong lòng càng tức, nhưng khi bà ta thấy bộ dạng Tô Lương Thiển như vậy, lại nhịn không được hơi sợ mình dọa nàng sợ, âm thanh thấp hơn một chút, “Không biết phép tắc gì, còn dám cãi lại, ai đã dạy phép tắc cho ngươi vậy!”
“Không ai dạy tôn nữ phải làm như thế nào, tôn nữ cũng không biết phải làm gì.”
Giọng điệu nàng bình tĩnh, không hề có bất kỳ tia phản bác nào, giống như nàng đang trả lời câu hỏi của Tô lão phu nhân, sự tức giận của Tô lão phu nhân, thật giống như một quyền đánh vào gối bông, hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại chuyển cơn giận dữ sang người Tiêu Yến, “Ngươi làm mẹ kiểu gì vậy, tuy nàng ở Vân Châu, nhưng cũng là đích nữ trong phủ, tại sao không truyền dạy phép tắc cho nàng?”
Tiêu Yến ấm ức, nhưng lại không dám chống đối Tô lão phu nhân, có khổ mà nói không nên lời, “Là con dâu suy nghĩ không thấu đáo.”
Phương di nương thấy thế, vội vàng tiếp tục gạt nước mắt, lên án nói: “Tiểu thư, dù thế nào mà nói, Hàm Nguyệt cũng là muội muội của ngươi, sao ngươi có thể ném đồ lên người nàng, còn có Mi Nhi nữa, nàng là vô tội, lại bị ngươi làm cho tổn thương——”
Đối với những nữ nhi trong Tô phủ, Tô lão phu nhân coi trọng nhất là Tô Khuynh Mi, bà ta đặt toàn bộ hy vọng tương lai tiến xa hơn của Tô phủ lên người nàng ta.
Khi Tô lão phu nhân nghe vậy, bà ta cũng mới nhớ tới lý do gọi Tô Lương Thiển tới, “Ngươi vừa về đến đã gây chuyện, ta kêu ngươi quỳ xuống, ngươi còn oan uổng ấm ức. Trước kia tại Vân Châu, ngươi thế nào ta mặc kệ, nhưng hiện tại ngươi đã trở về, nhất định phải tuân thủ phép tắc, ngươi là đích nữ, càng không thể khiến chúng ta mất mặt. Trước tiên ngươi đi xin lỗi mấy muội muội, còn có di nương, sau khi rời khỏi chỗ của ta thì về viện tự mình hối lỗi, phạt chép Nữ tắc một trăm lần, khi nào chép xong thì đưa cho ta, lúc đó mới được ra ngoài.”
Quế ma ma nghe xong những lời này, suýt nữa nhịn không được mà mắng Tô lão phu nhân.
Nàng đường đường là đích nữ, xin lỗi phu nhân và muội muội thì thôi đi, còn yêu cầu rõ ràng phải cúi mình trước di nương. Có phủ nào lại có những phép tắc như vậy. Đây không phải làm mất mặt nữa, mà là ném mặt của Tô Lương Thiển xuống đất giẫm lên luôn rồi.
Hơn nữa tiểu thư mới trở về phủ, đã bị Lão phu nhân trừng phạt như vậy, đám nha hoàn cũng dám chà đạp lên đầu nàng, sau này làm sao có thể sống trong phủ? Chuyện hôn sự của tiểu thư, nha hoàn trong phủ không được biết, lão phu nhân chẳng lẽ còn không biết? Trong lòng bọn họ cũng chắc chắn tiểu thư sẽ không thể trở thành thái tử phi, cũng căn bản không có ý định để cho tiểu thư và Thái tử thành hôn.
Quế ma ma thì tức giận, còn trong lòng mấy người Tiêu Yến lại không ngăn được tia đắc ý, ngay cả Tô Hàm Nguyệt đang hôn mê, khoé miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên, có dáng tươi cười.
Sắc mặt của Tô Lương Thiển lộ vẻ ấm ức, dùng cặp mắt ứa nước dịu dàng kia nhìn chăm chú Tô lão phu nhân, mềm yếu nhưng trong lại có chút mạnh mẽ: “Tô lão phu nhân muốn phạt tôn nữ, tôn nữ cũng không có gì để nói, nhưng mà chuyện hôm nay, tôn nữ cũng không cố ý, tôn nữ cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì.”
Vẻ mặt của Tô lão phu nhân càng lạnh hơn: “Ý của ngươi là ta oan uổng ngươi rồi?”
“Tôn nữ không dám.”