Tô Lương Thiển giải thích, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà bắt đầu rơi nước mắt, “Hôm nay tôn nữ vừa trở về phủ, sau khi bái kiến phu nhân và trên đường trở về viện của mình, tôn nữ tình cờ gặp mấy vị muội muội. Các muội muội chọc tức mỉa mai đối với tôn nữ, lời lẽ thiếu tôn trọng, về sau còn muốn tặng quà gặp mặt cho tôn nữ. Tôn nữ nghĩ thầm, mình với tư cách là trưởng tỷ, còn chưa tặng quà cho các muội muội được, sao lại có thể tiếp nhận đồ của các muội được chứ? Tam muội lại cứ nhất định nhét vào tay ta, còn đòi ta phải mở ra tại chỗ.”

“Ta vừa mở thứ đồ vật đó ra, còn chưa thấy rõ đồ vật bên trong, đã nghe thấy tiếng của đại muội, tam muội nhìn thấy đại muội tới thì rất vui vẻ nên chạy tới. Tới lúc đó ta mới phát hiện đồ vật bên trong là rắn. Ta từ nhỏ đã sợ rắn, lúc ấy ta cũng rất sợ, ngay khi ta muốn vứt thứ đồ đi thì tam muội đột nhiên lại đụng vào người của ta, là, là muội ấy đụng vào hộp gỗ trong tay ta, con rắn bên trong bay ra, ta cũng không biết sao nó lại bay lên người đại muội.”

“Rắn? Sao trong phủ lại có thể có rắn?”

Tô Hàm Nguyệt được người bên cạnh đỡ về viện, lập tức có người đi thông báo cho Phương di nương, Phương di nương đau lòng vì con gái. Nghe nói Tô Khuynh Mi cũng bị doạ đến ngất đi. Nghĩ đến việc muốn lấy một mũi tên trúng hai con chim, trong lòng Tô Hàm Nguyệt tràn đầy suy nghĩ muốn báo thù, lúc nàng ta nói chuyện này với Phương di nương, cũng là tránh nặng tìm nhẹ. Tóm lại tất cả tội lỗi đều đổ lên người Tô Lương Thiển. Cho nên cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Phương di nương cũng hoàn toàn không biết, lúc đó đã lập tức chạy đến chỗ Tô lão phu nhân khóc lóc kể lể. Cũng là qua lời của Tô Lương Thiển, Tô lão phu nhân mới biết được chuyện rắn độc.

“Tôn nữ cũng không biết, con rắn này, tôn nữ đã từng xem trên một quyển sách. Nó được gọi là rắn đốm đỏ, hay còn gọi là rắn cửu bộ, nó rất độc. Nếu như bị nó cắn thì trong thời gian ngắn chất độc sẽ lan tràn dẫn đến tử vong, chết thê thảm. Hơn nữa vào mùa này, sau rắn độc ngủ đông một hai tháng, chất độc sẽ càng mạnh hơn nữa, một khi bị cắn, không thuốc nào cứu nổi.”

Sắc mặt Tô lão phu nhân bất ngờ trở nên vô cùng khó coi, cầm lấy cái chén nhỏ trên bàn, trực tiếp ném thẳng vào người Phương di nương, ánh mắt hung ác, lại nhìn chằm chằm Tiêu Yến: “Các ngươi làm như ta đã chết không bằng!”

Phương di nương bị đau, cũng không dám lên tiếng. Lúc này Tiêu Yến lại nhìn sang bà ta quát: “Phương di nương, ngươi nói đi, đây là có chuyện gì?”

Tô Lương Thiển nhìn Tiêu Yến đang muốn đổ trách nhiệm, sắc mặt càng thêm lo lắng, “Cũng may hiện tại nó không hung dữ lắm, nếu không các muội muội đều lành ít dữ nhiều. Nếu như nó trốn thoát được, những người khác trong phủ có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Tuy Tô lão phu nhân rất thương Tô Khuynh Mi, nhưng bà ta yêu nhất vẫn chính là bản thân mình. Nhất là bây giờ tuổi càng cao, lại càng sợ chết.

Thực ra Phúc Thọ viện này, ngày từ đầu cũng không phải tên là Phúc Thọ, nhưng Tô lão phu nhân cảm giác mình ở trong một viện có tên là Phúc Thọ thì có thể thêm phúc thêm thọ, sống lâu trăm tuổi, nên đã sửa lại tên.

Mặc dù kiến thức của Tô lão phu nhân có chút nông cạn, nhưng cũng không phải kẻ ngu. Phương di nương chỉ là thiếp, bà ta nhất định không có dũng khí làm ra chuyện rắn độc hại người, chỉ có thể là Tiêu Yến. Chính Tiêu Yến đã làm điều đó.

Tô Lương Thiển quỳ dưới chân Tô lão phu nhân, đi theo nàng là Phục Linh, Giáng Hương còn có Quế ma ma theo phía sau cũng cùng quỳ xuống.

Tô Lương Thiển nắm lấy quần áo Tô lão phu nhân, sợ khóc ra tiếng, “Nếu chỉ là một trò đùa, làm sao có thể đưa một con rắn độc chết người, tổ mẫu, tôn nữ vừa mới trở về phủ, mấy muội ấy tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta, ta…. Tình huống lúc đó, nha hoàn trong phủ đều thấy, nếu không phải tam muội đụng phải ta, con rắn sẽ không thể nào mà bay lên trên người đại muội. Hơn nữa, vị trí của tam muội cũng không gần hồ nước. Ta lấy đâu ra sức mà đẩy muội ấy rơi xuống hồ nước được. Đến bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao muội ấy lại rơi xuống đó?”

“Ngươi nói bậy, chính ngươi là người đã đẩy ta về phía trước!”

Tô Hàm Nguyệt nằm trên đất nóng nảy, vén chăn lên, bỗng nhiên đứng bật dậy, dùng ngón tay chỉ vào Tô Lương Thiển, hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play