Hai má Tô Lương Thiển trắng nõn sáng lên dưới ánh mặt trời, nàng khẽ gật đầu với Tiêu Hữu Vọng, thái độ là sự lạnh nhạt của bề trên, làm cho người ta cảm thấy hơi khó có thể gần gũi được.
Tô Lương Thiển đứng tại chỗ xoay người, nhìn khắp mọi nơi, Tiêu Hữu Vọng chỉ một cánh rừng phía bên tay phải nàng, “Bên trong nuôi một ít động vật nhỏ, chờ thời tiết ấm áp hơn chút nữa thì có thể săn bắn, nhưng nhiều nhất vẫn là ngày mùa thu, hàng năm vào mùa đó, sẽ có các hoạt động săn bắn xung quanh trại nuôi ngựa, người giành được hạng nhất, có thể nhận được phần thưởng từ trại nuôi ngựa, cũng có thể tự mình yêu cầu, ta nghe nói cưỡi ngựa bắn cung của Nhạc An Huyện là do Kinh Quốc Công một tay dạy dỗ, người có hứng thú không?”
Tô Lương Thiển mặt mày bất động, trực tiếp từ chối, “Không có hứng thú.”
Nụ cười thiết tha của Tiêu Hữu Vọng có chút cứng ngắc.
“Tiêu công tử chẳng lẽ không biết năm tuổi ta đã rời khỏi kinh thành sao?”
Cưỡi ngựa bắn cung cuea nàng vỡ lòng là do ngoại tổ phụ dạy, nhưng bản lĩnh của nàng lại luyện ra từ trên chiến trường ở kiếp trước.
Lần trước tết nguyên tiêu đuổi theo Tạ Vân Dịch, là lần cưỡi ngựa đầu tiên từ sau khi Tô Lương Thiển sống lại, tốt hơn so với tưởng tượng của nàng, ít nhất so với uống rượu thì tốt hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT