Vừa rồi Tô Lương Thiển cảm thấy hoa sơn trà ở nơi này không bằng hoa sơn trà trong hoa viên của Tiêu phủ, càng đi đến gần để nhìn, càng cảm thấy hoa ở nơi này kém khá xa so với Tiêu phủ, cho dù hình dáng hoa, hay là màu sắc hay mùi hương, hoa sơn trà của Tiêu phủ, nhìn xa xinh đẹp, nhìn gần càng làm cho người ta bất ngờ vì sự tươi đẹp, thậm chí khiến người ta cảm thấy được nó không thua kém hoa mẫu đơn.
Theo lý, nơi này nuôi ngựa, phân ngựa là loại phân bón tốt, đất đai hẳn là càng thêm phì nhiêu, hơn nữa, hoàn cảnh nơi này cũng tốt hơn Tiêu gia, hoa sơn trà hẳn phải nên phát triển tốt hơn.
Tô Lương Thiển nghĩ như vậy, trong đầu bỗng nhiên hiện ra lần trước lúc nàng cùng Chu Thi Ngữ còn có Thẩm Kỳ Thiện đi đến vườn hoa sơn trà của Tiêu gia, gặp phải Tiêu phu nhân, vẻ mặt Tiêu phu nhân lúc ấy sốt ruột, bây giờ nàng nghĩ kỹ lại, cảm thấy bà ta có phần hốt hoảng chột dạ, còn có chiếc hoa tai kia.
Sau đó nàng đã quăng những chuyện này ra sau đầu, lúc này nhớ lại, dường như cảm thấy trong đó có gì không bình thường.
“Lần trước Tiêu gia thiết yến, ta ở phía sau viện cảm thấy nhàm chán, còn cùng hai bằng hữu đến vườn hoa sơn trà của Tiêu phủ.”
Tô Lương Thiển cố ý không nói cho hết lời, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hữu Vọng.
“Ồ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT