Tô Như Cẩm vậy mà gánh hết tất cả tội danh lên người mình, hơn nữa còn kéo họa vào Tô Lương Thiển.
Tiêu Yến khi nãy bị Tô Như Cẩm cố ý dẫm đạp mấy cái đến sắp ngất đi, bây giờ lại giống như được rót máu gà, bà ta cảm thấy mình như sống lại, bà ta nhìn Tô Như Cẩm, không còn thấy chán ghét nữa, thậm chí còn thấy thích nàng ta.
Tô Khuynh Mi trong lòng sung sướng, suy nghĩ lại linh hoạt trở lại, đầu óc vừa linh hoạt lại thì lập tức cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu Tô Như Cẩm đứng ra nói những lời này sớm, đem cái nồi úp lên người Tô Trạch Khải úp lên người mình, Tô Trạch Khải sẽ không bị động kinh thì nàng ta cũng không bị tổn thất nặng nề như vậy.
Tô Như Cẩm đối mặt với Tô Lương Thiển, nhìn nàng ta như vậy, người coi trọng nhan sắc như Quý Vô Tiễn thấy vậy, chỉ muốn xoay thẳng người đi nôn ọe, Ngũ hoàng tử cũng cảm thấy bị chọt mù mắt.
“Ngươi phát hiện từ lúc nào? Ngươi vẫn thật đúng là có bản lĩnh, bọn ta không hề nhìn ra chút nào! Đồ vật trong viện của ta và đại ca đều là do ngươi chôn nhỉ, tổ mẫu đối xử tốt với ngươi như vậy mà ngươi lại xuống tay được, dùng cách này hại người, Tô Lương Thiển, lòng dạ ngươi thật ác độc!”
Tô Lương Thiển đã nhìn ra, Tô Như Cẩm chẳng những muốn gây chia rẽ ly gián, mà nàng ta còn muốn kéo nàng xuống vũng bùn.
“A di đà phật!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT