Tuy nhiên, hắn ta đúng là dám nói ra.
Ngũ hoàng tử mơ màng không hiểu ra sao, hắn cảm thấy mình càng hồ đồ: “Vì sao?”
Hỏi xong, hắn lại thấy buồn bực.
Lời này của Vương Thừa Huy, hắn cũng không dám nói ra.
Hắn ta nghĩ đến từ trước đến nay trước mặt phụ hoàng, Vương Thừa Huy luôn nói chuyện và hành động không kiêng kỵ, không kiềm chế sự phóng túng, Vương Thừa Huy còn càn rỡ lớn mật hơn hắn ta nhiều, còn có Quý Vô Tiễn nữa, hắn ta cũng phải nhường hắn, không được cướp đồ của hắn, Ngũ hoàng tử trong nháy mắt liền cảm thấy người làm Hoàng tử như mình uất ức, ngột ngạt quá.
Tô Lương Thiển nhìn Vương Thừa Huy, cụp mắt xuống, nghiêm mặt nói: “Vương công tử, đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng lời thì không được nói lung tung. Thất hoàng tử là hoàng tử cao quý, còn Mi nhi muội muội của ta, ta đối phó với bọn họ để làm gì? Hôm đó, ở Tiêu gia ta đưa ra đề nghị này, cũng chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc. Dù sao thì tính tình của Mi nhi muội muội ta lại quyết liệt như vậy, nếu Thất hoàng tử không chịu trách nhiệm, muội ta nghĩ quẩn thì làm sao bây giờ? Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Thất hoàng tử là người lương thiện nhất, tự nhiên sẽ không nỡ để sinh mệnh như hoa tan biến ở trước mắt.”
Mặc dù sự thật đúng như lời Vương Thừa Huy nói, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT