Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tô Lương Thiển vẫn thủy chung đúng mực, ung dung thản nhiên, giống như dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt thì sắc mặt nàng cũng không thay đổi, hắn ta muốn nhìn những biểu cảm khác xuất hiện trên mặt nàng.
Nhưng Vương Thừa Huy lại phải thất vọng, trên mặt Tô Lương Thiển hoàn toàn không lộ ra vẻ xấu hổ thẹn thùng như tưởng tượng của hắn ta, đôi mắt nàng sáng ngời, khẽ mỉm cười nhàn nhạt, trong suốt thấu rõ ý đồ của hắn, ngược lại làm Vương Thừa Huy đỏ mặt.
Ngũ hoàng tử và Quý Vô Tiễn liếc nhìn nhau, một người cho rằng Vương Thừa Huy là muốn làm hư tẩu tử của mình, một người lại cho rằng hắn ta đang làm hư Thiếu phu nhân của mình, hai người cùng ý kiến với nhau, đều cảm thấy Vương Thừa Huy không an phận, liền nhào qua, đè hắn ta xuống đất, bắt đầu đánh.
Vương Thừa Huy kêu thảm thiết cầu xin tha thứ, chẳng mấy chốc mặt mũi hắn ta đều bầm dập.
Tô Lương Thiển bước tới, đi tới chỗ đám người đang đánh nhau, nhìn thấy Vương Thừa Huy đang ô hô, nụ cười trên mặt càng sâu: “Ta cũng nghe nói trong kinh thành này thì Vương công tử là người thương hoa tiếc ngọc nhất, mỗi cái cau mày của mỹ nhân là đều thấy đau lòng không nguôi. Bây giờ ngươi đã biết nỗi khó xử của Đại muội muội của ta, vậy ngươi định làm sao để giải quyết ưu phiền của muội ta đây?”
Tô Lương Thiển cười sâu xa, tỏ vẻ nghiền ngẫm.
Muốn làm cho nàng cảm thấy xấu hổ đỏ mặt sao, đúng là nói đùa rồi. Kiếp trước nàng còn cải nam trang ở quân doanh mấy năm, nếu mà đỏ mặt thì đúng là mất công lăn lộn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play