Tô Khuynh Mi tức giận Tiêu Hữu Vọng, nghĩ hắn ta vậy mà thích Tô Lương Thiển rồi chê bai mình, thấy hắn ta bị Tiêu Trấn Hải đối xử như thế, nàng ta chỉ cảm thấy như được xuất ác khí ra khỏi người, rất khoái chí.
Nàng ta nghĩ Tiêu Hữu Vọng và Dạ Phó Minh có quan hệ tốt, định xen vào cầu tình, nhưng hấy Tiêu Trấn Hải như vậy, nàng ta lại nuốt lời muốn nói vào.
Sau khi nuốt lời nói trở lại, nàng ta nhịn không được nghĩ đến Tô Lương Thiển, nếu bây giờ đứng ở đây là nàng thì nàng sẽ nói gì? Và sẽ làm thế nào?
“Ngươi và Mi nhi thì sao? Tại sao lại liên lụy đến nó!”
Tô Khuynh Mi thấy lúc này mà Tiêu Trấn Hải vẫn để ý đến nàng ta nhất, trong lòng mừng thầm, cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe Tiêu Hữu Vọng giải thích nói: “Biểu đệ thấy ta có hứng thú với huyện chúa, hơn nữa hắn ta cũng muốn giúp đỡ biểu muội làm việc, cho nên dụ dỗ nha hoàn bên cạnh huyện chúa, rồi tự chuốc lấy thất bại!”
Râu quai nón của Tiêu Trấn Hải tức đến mức như sắp bay lên, rất cáu bẳn: “Cái thứ thành sự không đủ mà bại sự có thừa.”
Ông ta tức giận chửi mắng, sau đó nhìn Tô Khuynh Mi: “Không phải ta đã nói với con, đừng có hành động hấp tấp rồi sao? Sao lại không chịu nghe lời ta!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT