Tiêu Bằng Vọng nhanh chóng phát hiện ra vết thương của Tiêu Hữu Vọng, cau mày, cuối cùng vẫn không nói ra câu nói như ‘phụ thân lại cho người đánh huynh nữa à’ khiến Tiêu Hữu Vọng hiểu lầm và khó chịu.
“Hôm nay ngươi không đến nhà cô mẫu sao? Đại sư đó lợi hại không? Mọi chuyện bây giờ thế nào rồi?”
Tiêu Bằng Vọng không biết Tiêu Hữu Vọng cũng tham gia vào chuyện lần này, hắn ta cũng không biết âm mưu của vụ việc lần này, thậm chí hắn ta còn không biết những lời này là kiêng kị trong lòng Tiêu Hữu Vọng nên mới nói ra, nhưng lại rắc muối vào vết thương của hắn ta.
Tiêu Hữu Vọng nhìn vẻ mặt chân thành Tiêu Bằng Vọng, cảm thấy hắn ta giống như một kẻ ngốc, càng buồn cười hơn chính là trong mắt của phụ thân, hắn ta thực sự không bằng người này về mọi thứ.
“Tò mò sao? Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi!”
Tiêu Hữu Vọng lạnh lùng nói xong câu đó, liền kêu một gã sai vặt tới, để cho hắn ta vịn, quay trở về viện của mình.
Tiêu Hữu Vọng chân trước mới quay về viện của mình, đah nằm trên giường xử lý vết thương thì nghe thấy tiếng kêu đau lòng của Tiêu phu nhân vọng ra ở bên ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play