“Thiển Nhi, tới ngồi bên cạnh tổ mẫu.”
Tô lão phu nhân vẫy tay với Tô Lương Thiển, ra ý bảo nàng ngồi ở chỗ lúc trước Nhu nương ngồi.
Tô Lương Thiển đáp lời, đi tới phía bên tay phải của Tô lão phu nhân rồi ngồi xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, dường như trời sinh không biết thế nào là từ chối cả.
Nàng vừa ngồi xuống thì Tô lão phu nhân đã nắm lấy tay nàng: “Đại tôn nữ nhi của ta, thật khiến người ta yêu thích.”
Mấy ngày trước thì trách phạt nàng không hiểu quy củ, vừa mới quay về thì đã gây ra chuyện thị phi rồi, sắp sang năm mới rồi, còn giam nàng trong viện chép phạt Nữ tắc, bây giờ lại mở miệng ra là nói yêu thích, đúng là sáng nắng chiều mưa, thật sự là chẳng cần mặt mũi nữa rồi.
Những người này của Tô gia, đều không có mặt mũi da thịt gì cả.
Trong lòng Tô Lương Thiển nghĩ như vậy, nhưng mà trên mặt thì lại nở nụ cười xấu hổ, cũng không tránh tay của Tô lão phu nhân, dường như là thụ sủng nhược kinh mà có chút luống cuống.
“Các muội muội thì con đã gặp mặt rồi, còn đây là những di nương trong phủ.”
Lúc này thì Tiêu Yến tiếp lời, giới thiệu các di nương một cách đơn giản theo thứ tự cho Tô Lương Thiển.
Tô Lương Thiển là đích nữ của Tô phủ, thân phận cao quý hơn các nàng, sau khi giới thiệu thì các nàng đều phải hành lễ với Tô Lương Thiển, Tô Lương Thiển nhếch miệng mỉm cười khẽ gật đầu coi như đáp lễ.
“Hôm nay, con với mấy muội muội của con chính thức làm quen với nhau đi, mấy người các con qua đây...”
Tô lão phu nhân chỉ chỉ về phía một đám tôn nữ của mình: “Đây là đại tỷ tỷ của các con, cũng chính là đích nữ đường đường chính chính của Tô phủ chúng ta.”
Tô Khuynh Mi dẫn đầu, những người khác cũng đều hành lễ với Tô Lương Thiển, Tô Lương Thiển thản nhiên tiếp nhận, khiến Tô Hàm Nguyệt tức tới mức móng tay đâm cả vào lòng bàn tay, sắc mặt kia, giống như nuốt phải con ruồi mà tận mắt nhìn thấy con ruồi vừa đậu trên đống phân ấy, ngược lại thì Tô Khuynh Mi lại ngoan ngoãn nghe lời, giống như là thật tâm như thế, có sở trường giả tạo che giấu cảm xúc như thế, chẳng trách kiếp trước mình lại thua thảm như thế.
Tiêu Yến nháy mắt với Tô Trạch Khải một cái, Tô Trạch Khải đứng dậy, hắn còn lớn hơn Tô Lương Thiển hai tuổi, đã mười lăm tuổi rồi, ngoại hình không bì kịp Tô Khắc Minh thời trẻ, nhưng mà cũng đứng đắn nghiêm túc, là một nhân tài.
Tô lão thái thái biết thân phận của Tô Trạch Khải, nhất mạch này của Tô Khắc Minh nam đinh thuộc thế hệ tôn tử của bà ta thì chỉ có mình Tô Khải Trạch, tư tưởng của bà ta cực kì trọng nam khinh nữ, Tô Trạch Khải và Tô Khuynh Mi cũng thế, cũng quen như thế, bản thân cũng có chút bản lĩnh khiến cho trưởng bối yêu thích.
Tô lão thái thái thấy hắn đứng dậy đi về phía mình thì nụ cười, trên mặt toàn là nếp nhăn, nói với Tô Lương Thiển: “Đây là đại ca của con, Tô Trạch Khải, sau khi con rời kinh thành, mẫu thân con sợ sau khi con trở lại thì không có nơi dựa vào nên ôm về nuôi, cũng giống với ca ca ruột thịt của con.”
Mẫu thân nàng sợ nàng không có nơi dựa vào nên ôm về nuôi ư? Lão thái này này thật là biết bịa chuyện.
Tô Lương Thiển liếc nhìn Tô lão phu nhân ở bên cạnh mình, khóe môi mang theo nụ cười, đôi mắt trong như thủy vụ lại càng sáng hơn, “Con cũng nói làm sao mà đột nhiên lại xuất hiện một người ca ca, thì ra là dưỡng tử.”
Hai chữ dưỡng tử, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều mang theo sắc mặt kì dị, nhất là Tô Trạch Khải, nụ cười nhiệt tình giả tạo trên mặt lập tức trở nên cứng ngắc.
Tô Trạch Khải trở về Tô phủ đã nhiều năm rồi, bởi vì Tô Khắc Minh không còn nhi tử nào khác, nên trên dưới trong phủ đều không dám đắc tội với hắn, mà cực nịnh nọt hắn, trong lòng Tô Trạch Khải đã xem bản thân mình trở thành đích tử của Tô phủ từ lâu rồi, người thừa kế duy nhất nên ánh mắt cực kì cao, nhưng bởi vì thân phận là dưỡng tử nên hắn lại hết sức nhạy cảm, lòng tự tôn cực cao, không chịu được một chút xem thường nào, chứ đừng nói tới hai chữ dưỡng tử.
Tiêu Yến cũng chẳng nghe nỗi câu nói đó, giọng điệu khi nói với Tô Lương Thiển mang theo sự quở trách: “Nói dưỡng tử gì chứ, Tô Trạch Khải được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ta, sẽ là người kế thừa gia nghiệp trong tương lai.”