Tô Lương Thiển nhìn trộm Tô Khắc Minh một cái, yếu ớt nói một cách không tán thành: “Phụ thân đang tuổi trung niên, mấy vị di nương cũng đều có thể sinh con đẻ cái được, nói kế thừa gia nghiệp như thế, phu nhân như thế là muốn nguyền rủa phụ thân à?”

Quả nhiên, Tô Khắc Minh nghe thấy lời nói của Tô Lương Thiển thì sắc mặt hơi trầm xuống, không vui nhìn Tiêu Yến một cái.

Nam đinh của Tô gia quả thật là ít ỏi, hắn vẫn hy vọng các di nương có thể sinh thêm cho hắn mấy nhi tử nữa.

Không đợi Tiêu Yến giải thích, Tô Lương Thiển lại nói: “Phu nhân quan tâm tới đại ca như vậy làm con còn tưởng rằng đó là nhi tử của người đó, nhưng mà con nhớ, năm đó khi con đi Vân Châu, người chỉ có một nữ nhi là muội muội, nếu sinh thêm đệ đệ cho con thì còn nói được, làm sao lại có thể có thêm một ca ca chứ.”

Lời nói của Tô Lương Thiển, không thể gọi là không sắc bén được, nhất là đối với những người chột dạ mà nói thì quả thật là như đang vạch trần vậy, nhưng mà nàng lại ra dáng ngoan ngoãn nghe lời lại có chút ngây thơ một lần nữa, giống như chỉ là dí dỏm nói chuyện cười mà thôi, không nhìn ra được sự đối đầu, chỉ khiến người ta cảm thấy nàng đúng là được lớn lên ở nơi nhỏ bé hẻo lánh, có chút không hiểu quy tắc, không biết lời nào nên nói lời nào không nên nói mà thôi.

“Tô Lương Thiển, ngươi có ý gì đây?”

Tô Hàm Nguyệt đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Tô Lương Thiển mà quát tháo: “Ngày đầu tiên trở về thì bày ra vẻ mặt cho mẫu thân xem, bây giờ lại liên tục chống đối, mẫu thân cũng không chịu gọi, ngươi muốn lật trời à?”

Tô Lương Thiển bị dọa co rúm người về phía Tô lão phu nhân, giọng nói khi nói chuyện cũng mang theo chút nghẹn ngào, tủi thân nói: “Ta bày sắc mặt cho phu nhân xem lúc nào, ai nói với ngươi chứ?”

Tiêu Yến đỡ trán, lại không nhịn được mà mắng thầm là đồ ngu xuẩn, tách trà của Tô lão phu nhân lại bay về phía Tô Hàm Nguyệt: “Ta thấy ngươi không có trí nhớ tốt nhỉ, dẫn nó xuống, đánh mười đại bản cho ta.”

Tô Khuynh Mi đứng lên cầu xin: “Chắc là do hạ nhân nói năng lung tung nên truyền tới tai của Hàm Nguyệt muội muội, nàng từ trước tới giờ vẫn luôn tôn trọng đích mẫu, sắp tới giao thừa rồi, người mang trái tim bồ tát tha cho nàng một lần đi ạ.”

Nói nàng không tôn trọng đích mẫu ư?

Tô Lương Thiển kéo kéo quần áo của Tô lão phu nhân, lại càng đau buồn hơn mà giải thích: “Tổ mẫu, con không có bày sắc mặt cho phu nhân, việc con... không tôn trọng đích mẫu sẽ bị người ta thóa mạ, con làm sao mà dám chứ? Lần đầu tiên khi con gặp phu nhân, trong phòng cũng chỉ có mấy người, rốt cuộc là ai nói năng lung tung chứ, lại vu oan cho con như thế?”

Nàng ngẩng đầu, hai mắt ngấn nước, sắp khóc tới nơi rồi, Tô lão phu nhân nhìn thấy mà mềm nhũn cả lòng đi, nhìn tam di nương đang muốn đứng lên nói: “Mười đại bản, ai cũng không cho phép cầu xin.”

Tô Hàm Nguyệt gào lên nhưng vẫn bị người ta kéo xuống, Tô lão phu nhân lại nhìn về phía Tiêu Yến, cảnh cáo nói: “Quản cho tốt người bên cạnh mình.”

Môi của Tiêu Yến đều bị cắn sắp rách rồi.

Tô Trạch Khải đánh giá Tô Lương Thiển, trong ánh mắt chủ yếu là sự thăm dò, Tô Khắc Minh cũng như vậy, nhưng mà Tô Lương Thiển lại cắn môi, còn có chút run rẩy của người chưa trải sự đời, giống như một chú thỏ bị sợ hãi, cực kì đáng thương.

“Huynh trưởng, không phải huynh đã chuẩn bị quà cho tỷ tỷ ư? Quà đâu rồi?”

Tô Khuynh Mi nhìn thấy Tô Trạch Khải ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Tô Lương Thiển, thì sợ Tô Lương Thiển lại tác oai tác quái khiến bọn họ phải chịu thiệt thòi thì vội vàng nhắc nhở Tô Trạch Khải.

Tô Trạch Khải hoàn hồn, thầm thấy bực tức, hắn rõ ràng muốn tặng quà cho Tô Lương Thiển là để tạo sự tín nhiệm và hảo cảm với nàng, làm sao lại náo thành thế này chứ.

Không cần biết nàng thật sự ngây thơ hay là giả vờ thuần lương, thì hiện tại cũng là một con cờ tốt, cần khiến cho nàng vui mới được.

Tô Trạch Khải khôi phục lại nụ cười trên mặt: “Trách ta, lại bị chuyện không vui này làm cho quên mất.”

Hắn chuẩn bị quà tặng cho nàng, nàng lại cười thân phận dưỡng tử của hắn, Tô Trạch Khải vốn cho rằng Tô Lương Thiển sẽ áy náy, nhưng mà không hề.

Hắn thất vọng trong lòng, quay người bước đi, bước ra tới cửa thì cất giọng lên “Nâng đồ vào đi.”

Rất nhanh sau đó, bốn tiểu tử nâng một chiếc thùng không nhỏ bước vào, đặt ở giữa căn phong, tại vị trí cách chân của Tô Lương Thiển không xa.

Tô Trạch Khải nhìn Tô Lương Thiển, tràn trề tự tin nói: “Muội muội mở ra xem đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play