“Giáng Hương, Phục Linh, các ngươi thu đồ lại đi.”

Nàng thẳng thắn như thế khiến Tô Trạch Khải vừa vui mừng lại vừa tiếc của.

Tô Khắc Minh thấy Tô Lương Thiển như thế thì cảm thấy ánh mắt của nàng thật thiển cận, Tô lão phu nhân cũng cảm thấy nàng tham lam không hiểu chuyện.

“Đại thiếu gia đối với tiểu thư thật là tốt.”

Phương di nương nhìn mấy tiểu tử nâng đồ đi, vẫn chưa thu hồi ánh mắt lại, nói một câu đầy ghen tỵ.

Phương di nương là tay sai của Tiêu Yến, nên Tô Lương Thiển cũng chẳng để ý nhiều, nhưng cũng không muốn vì thế mà bị toàn thể nữ nhân khác căm ghét, nhất là khi đây lại là mục đích của đám người Tô Trạch Khải, nên cười nói: “Ca ca thịnh tình khó chối, nhưng mà nhiều thứ như thế, ta cũng không dùng hết được, đợi sau khi trở về ta sẽ chọn một số cái đẹp tặng cho các di nương và muội muội.”

Những thứ Tô Khuynh Mi đã dùng nàng mới không thèm dùng đâu.

“Cảm ơn tiểu thư.”

Người nói cảm ơn là lục di nương, nàng nhìn chằm chằm Tô Lương Thiển, mang theo dáng vẻ như sợ nàng sẽ hối hận ấy, nữ tử được độc sủng như thế chắc hẳn là chân ái không hoài nghi, Tô Lương Thiển nở một nụ cười thân thiện với nàng ta.

Tiêu Yến với Tô Khuynh Mi thấy Tô Lương Thiển dùng đồ của bọn họ để thuận nước đẩy thuyền như thế thì trong lòng lập tức không vui, cảm thấy nàng thật là mặt dày mày dạn, nhưng không nghĩ tới nàng thế này chỉ là của thiên trả địa mà thôi.

Tô Lương Thiển lại quay về bên cạnh Tô lão phu nhân, nhìn Tô Trạch Khải: “Ta biết đại ca tặng những thứ này cho ta là vì yêu thương ta, muốn ta vui vẻ, nhưng mà ca ca với thân phận là nam đinh duy nhất của Tô phủ, xây dựng sự nghiệp giành vinh quang về cho gia tộc mới là chính sự, lần sau không cần lãng phí nhiều tiền như thế làm gì cả.”

Tô Trạch Khải: “...”

Thế này là đang nói hắn ta lơ là chính sự ư, lúc trước thu đồ sao lại sảng khoái như thế chứ.

Đúng là ăn cháo đái bát, Tô Trạch Khải cảm thấy Tô Lương Thiển quá vô sỉ, chọc hắn ta tức tới mức muốn động thủ, Tiêu Yến với Tô Khuynh Mi cũng thấy cực kì bực tức.

Lúc Tô Lương Thiển nói câu này thì ánh mắt lại đang đánh giá mấy vị di nương, bọn họ có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhưng lại chẳng có một người nào phụ họa theo nàng, bao gồm cả người được sủng ái nhất là lục di nương, có thể thấy được Tiêu Yến ở Tô gia cực kì có uy.

“Không có việc gì thì các ngươi đều lui xuống hết đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm, Thiển Nhi, con ở lại nói chuyện với tổ mẫu.”

Tô lão phu nhân hạ lệnh đuổi khách, chỉ để lại Tô Khắc Minh với Tiêu Yến.

“Thiển Nhi có phải còn không vui vì chuyện tổ mẫu phạt con à?”

Tô Lương Thiển không biết nên làm thế nào, nghiêm túc nói: “Người phạt con, là vì muốn con có thể hiểu quy củ, không phạm sai lầm, là vì tốt cho con, xem trọng thì mới quản giáo, đạo lý này con vẫn hiểu, con chỉ lo lắng tổ mẫu không quản không hỏi con, làm sao lại không vui vì người phạt con chứ.”

Lúc này Tiêu Yến nghe Tô Lương Thiển nói chuyện thì cảm thấy nàng đang đâm bì thóc chọc bì gạo, thần kinh không tự giác mà căng lên.

Mồm miệng sắc bén như thế khiến bà ta thật sự muốn xé nát đi.

“Thế lão phu nhân Vương gia muốn gặp con, vì sao con không đi?”

“Không phải con không gặp lão phu nhân Vương gia, mà là con chưa hoàn thành nhiệm vụ tổ mẫu giao cho con, thân phận của lão phu nhân Vương gia cao quý nhưng người mới là tổ mẫu của con, con đương nhiên là phải vì người trước tiên rồi.”

Tô lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ chân thành nghiêm túc của Tô Lương Thiển, thì chỉ cảm thấy thoải mái hết cả người, chỉ hận không thể ôm lấy Tô Lương Thiển hôn mấy cái.

Đại tôn nữ thật là tốt, vừa hiểu chuyện lại thân thiết, nếu như dạy bảo tốt thì chắc chắn có tác dụng rất lớn, ban đầu không nên để nàng tới Vân Châu mới đúng.

Trước đây, Tô lão phu nhân thấy Tô Khuynh Mi cái gì cũng tốt, nhưng bây giờ nghĩ tới những lời nói lừa gạt của nàng ta khiến bà ta vui vẻ thì luôn cảm thấy thật qua loa lấy lệ, không thật lòng như Tô Lương Thiển.

Sắc mặt Tô lão phu nhân trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Yến, đáy lòng Tiêu Yến lại thắt lại, lúc trước bà ta tìm lý do thoái thác với Tô lão phu nhân thì nói là Tô Lương Thiển không hài lòng với bà ta nên mới không gặp Vương lão phu nhân.

“Tổ mẫu bảo con ngày mai đi gặp Vương lão phu nhân, là vì tổ mẫu, vì phụ thân của con, cũng là vì Tô gia, lại càng là vì bản thân con nữa.”

“Vâng ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play