Quý Tường Hóa cùng Quý Ngôn Tổ nghe vậy, không khỏi liếc nhìn Tô Lương Thiển liếc mắt một cái, Quý Vô Tiễn tuy rằng chẳng thích nổi hai người đó, nhưng không phản đối.
Hắn hiểu được, bất kể thế nào hoàng thượng cũng không thể để toàn bộ công lao của việc này cho Quý gia độc chiếm, đến lúc đó chắn chắn sẽ phái người đó, so với những người bảo thủ cứng nhắc không biết ứng biến còn không năng động trên triều đình, còn không bằng Ngũ hoàng tử cùng Vương Thừa Huy, ít nhất nhìn không vừa mắt thì hắn còn có thể đánh hai người họ, trút giận.
Hai người kia, một người là biểu đệ Thái tử, người còn lại là đệ đệ ruột của Tứ hoàng tử có khả năng đoạt vị cao nhất, hai bên đều khoe tài, hai bên đều không thể đắc tội, trên triều đình thế lực nhiều nhất chính là thế lực của hai phái này, như vậy, tiếng phản đối và sự cản trở tư bên trong dĩ nhiên sẽ ít đi.
Hoàng thượng vốn có lòng rèn luyện Ngũ hoàng tử, cũng muốn Vương Thừa Huy làm chút chuyện đứng đắn, này cũng coi như trúng ý nguyện của ông ta, đương nhiên bởi vì hai người này đều là kẻ quần là áo lượt khét tiếng, nếu thực sự làm được thành tựu gì, cũng không làm mất đi hào quang của Quý Vô Tiễn Quý gia, tuy rằng đây không phải là kết quả Khánh đế muốn nhìn thấy, nhưng sau khi cân nhắc hắn ông ta sẽ vẫn đồng ý.
Có điều là, Quý Vô Tiễn cảm thấy Vương Thừa Huy giỏi ngụy trang như vậy, loại người vì mục đích nào đó có thể không cần thanh danh không cần thể diện cũng không sợ bị đánh, hẳn là có vài phần năng lực.
Quý Vô Tiễn không ngờ, mình có một ngày, cư nhiên bởi vì Vương Thừa Huy mà mình khinh thường nhất, cảm thấy trong lòng có nắm chắc.
Thực sự là nhận thức và ý thức của sự bi kịch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play