Đêm, khuya dần.

Gió, vừa ẩm ướt lại vừa rét lạnh.

Cả người Tô Lương Thiển mang theo gió lạnh trở về Lưu Thiển uyển.

Có thể là biết bây giờ Tô Lương Thiển đang nhận được sự sủng ái của lão phu nhân, nên những hạ nhân trong viện không một ai dám lơ là lười biếng, đều đang coi giữ tại đúng vị trí công việc của mình.

Tô Lương Thiển vừa bước vào phòng thì cảm thấy được sự ánh sáng lấp lánh không giống ngày thường ở trong phòng. Tô Trạch Khải cho người chuyển chiếc thùng vào đặt ở vị trí rất dễ nhìn, nắp thùng được mở ra, Giáng Hương đang ngồi xổm ở bên cạnh, ánh mắt yêu thích vuốt ve những châu bảo trong thùng hết lần này tới lần khác, tràn đầy khát khao mơ ước, nàng ta nhìn một cách mê mẩn tới mức cả Tô Lương Thiển và Quế ma ma đã vào phòng rồi mà nàng ta cũng chưa tỉnh lại.

Lông mày Quế ma ma nhíu chặt, Phục Linh cũng có mặt, nàng thấy Tô Lương Thiển thì nhanh chóng bước lên nghênh đón, thấy Giáng Hương còn đang nhìn chằm chằm những thứ trang sức kia thì dùng giọng nói to hơn lúc bình thường một chút nói: “Nô tỳ với Giáng Hương không biết nên kiểm kê xử lý những thứ này như thế nào.”

Tô Lương Thiển hoàn toàn không bất ngờ, nhưng nghe thấy Phục Linh nói như thế thì vẫn có chút đau đầu, người có thể dùng được bên cạnh nàng quá ít, cứ như thế này thì không được rồi.

“Những thứ này không cần đưa vào kho, ma ma, người chọn mấy cái từ trong này, ngày mai đưa đi tặng cho mấy di nương và các muội muội đi.”

Quế ma ma trước khi đi Vân Châu với mình thì vẫn luôn hầu hạ bên người mẫu thân, đồ vật của mẫu thân bà còn biết nhiều hơn so với nàng, nên sẽ không tặng cho người ta.

Giáng Hương nghe nói sẽ tặng những thứ này cho người ta thì đứng lên: “Tiểu thư, người thật sự sẽ tặng những thứ này cho những người kia à, đây đều là những thứ tốt đó.”

Nàng ta tỏ vẻ không tán thành và giận dữ, giống như những thứ mà Tô Lương Thiển đem tặng là của nàng ta vậy.

“Không thì sao, lẽ nào cứ bày trong viện thế, để cho ngươi thưởng thức mỗi ngày à?”

Giáng Hương thấy Quế ma ma không thích nên cũng không dám phản bác tranh luận như trước đây nữa.

Nàng ta cũng muốn cả ngày không làm gì cả mà chỉ trông giữ mớ trang sức này thôi.

Tô Lương Thiển quét mắt nhìn về phía chiếc thùng đang đầy ắp châu bảo kia, chọn một chiếc vòng tay vàng đưa cho Giáng Hương: “Cái này cho ngươi.”

Vòng tay làm bằng vàng ròng, hoa văn phức tạp, công nghệ chế tác không tệ, kiểu dáng có chút cổ điển nhưng mà phân lượng thì đầy đủ, những nha hoàn nhất đẳng như Giáng Hương cho dù có tích góp tiền tiêu vặt hàng tháng của vài năm thì cũng không thể nào mua được, đây là đồ của Tiêu Yến, kiếp trước Tô Lương Thiển còn thấy bà ta đeo hai lần.

Nàng nhìn thì chỉ thấy thô thiển, nhưng mà đối với nha hoàn đã nghèo lại ham hư vinh, cũng không biết phân biết được đồ tốt đồ xấu như Giáng Hương, thì thật sự là thích nhất rồi.

Cả khuôn mặt Giáng Hương mang theo sự kinh ngạc và vui mừng, giơ tay ra nhưng lại nhịn mà rút tay về, “Tiểu thư, ta cũng có ư?”

Tô Lương Thiển gật đầu, bước về phía trước hai bước, để đồ vào trong tay nàng ta, rồi cười, dùng giọng điệu đầu độc mê hoặc lòng người mà nói nhỏ bên cạnh tai của nàng ta: “Trên dưới toàn gia thì người ca ca này của ta chính là người được coi trọng nhất, những đồ vật tốt đẹp như thế này ở chỗ hắn có rất nhiều, chỉ tùy tiện một cái cũng đều xinh đẹp quý trọng, ta nghe phụ nhân nói năm sau hắn sẽ tham gia khoa khảo, nếu như trúng tuyển thì một bước lên trời luôn, nếu như có thể làm di nương cho người như thế thì nửa đời sau cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận rồi.”

Hai mắt Giáng Hương đảo như rang lạc, gần như đang cân nhắc suy tính lời nói của Tô Lương Thiển, Tô Lương Thiển đã quay người trở lại nhưng mà Giáng Hương vẫn đang ngẩn người sờ sờ chiếc vòng tay mà Tô Lương Thiển cho, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ làm sao mà chiếc vòng tay quý giá như thế này lại thuộc về nàng ta được chứ.

“Tiểu thư?” Giáng Hương lúng ta lúng túng gọi một tiếng, trên mặt có sự nghi ngờ.

Trên mặt Tô Lương Thiển cũng treo nụ cười, nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại có chút cao thâm khó dò, quay người đi cho người chuẩn bị thùng nước nóng để tắm.

Sau khi Tô Lương Thiển tắm rửa xong, đang lau tóc cho khô thì căn dặn Phục Linh nói: “Phục Linh, em bảo ma ma tới chỗ ta một chuyến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play