Tô Lương Thiển lên giường, nàng nằm trên giường, bên ngoài gió lạnh ào ào, có tiếng gió truyền tới, còn có thể nhìn thấy hình dáng những nhánh cây mai được phản chiếu in lên trên cửa sổ, lắc la lắc lư, khiến cho Tô Lương Thiển đang làm tổ trong chăn không biết làm sao lại sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Tất cả mọi thứ, đều tốt hơn kiếp trước.

Nếu như lúc này mà có ngoại tổ mẫu với Thẩm đại ca ở bên cạnh thì lại càng tốt hơn.

“Tiểu thư, người có chuyện gì căn dặn?”

Quế ma ma đã kiểm kê xong đồ mà Tô Trạch Khải tặng rồi mới tới tìm Tô Lương Thiển.

Trước giờ Tô Lương Thiển vẫn luôn châm chước cho Quế ma ma, nhất là sau khi bị rơi xuống nước ở Vân Châu, nếu như không có chuyện gì thì đều bảo bà nghỉ ngơi cho sớm.

Tô Lương Thiển vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh giường, Quế ma ma bước tới ngồi xuống, trên đất trải một cái mền dày, còn đốt cả địa long nên không hề lạnh chút nào.

“Lâu lắm rồi không cùng ma ma nói chuyện như thế này.”

Sau khi tắm xong, khuôn mặt của Tô Lương Thiển cực kì sạch sẽ, trắng mịn, có một loại chất phác ngây thơ tự nhiên trang điểm thêm cho nàng, “Ta nhớ lúc nhỏ khi tới Vân Châu, vẫn thường hay gặp ác mộng, ma ma ở bên cạnh trông coi ta như lúc này, lúc đó, cũng chỉ có ma ma mà thôi.”

Quế ma ma quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng trong lòng lại đau lòng thở dài, cẩn thận chu đáo lo lắng cho Tô Lương Thiển, hai người nói chuyện một lúc cho tới khi bóng người trên đầu tường biến mất thì Tô Lương Thiển mới nói: “Ngày mai ta với phu nhân, còn có cả đại muội muội cùng nhau tới Vương gia.”

“Tiểu thư thật sự muốn từ cửa hôn sự này vào lúc này à?”

Tô Lương Thiển cười: “Ai nói là ta đi từ hôn chứ, ta vẫn còn cần mối hôn sự này, giúp ta đứng vững chân tại Tô gia nữa chứ. Những thứ mà đại ca đưa tới ma ma cũng đã thấy rồi đúng không, những thứ tặng cho mấy di nương và các muội muội ma ma cũng cần chú ý tới.”

Tô Lương Thiển nắm tay lại ngồi dậy: “Viện của Lưu di nương có người của chúng ta không?”

Quế ma ma gật đầu: “Có thì có nhưng chỉ chịu trách nhiệm ở tiền viện, không phải người đi theo chăm sóc.”

“Người bảo nàng ta lúc nào cũng phải chú ý động tĩnh, nếu có dị động thì lập tức báo cho ngũ di nương.”

Khoảng cách giữa Lưu Thiển uyển của nàng với Niệm Du uyển của lục di nương rất gần, nhưng mà lục di nương với ngũ di nương lại là láng giềng.

“Ngũ di nương ư? Nàng ta có thể dựa vào không?”

Quế ma ma nghiêm túc suy nghĩ, sau khi Tô Lương Thiển quay về Tô phủ, trừ hôm nay ra thì hoàn toàn chưa xuất hiện cùng với ngũ di nương bao giờ cả, Quế ma ma sợ tin nhầm người sẽ liên lụy Tô Lương Thiển.

Tô Lương Thiển không trả lời một cách chính diện mà lại nói: “Ngày mai, ta đưa Giáng Hương đi, người với Phục Linh ở lại giữ nhà, đưa đồ cho ngũ di nương thì người để Phục Linh đích thân đưa đi, với đưa một bức thư tay của ta giao vào tận tay nàng ta, sau đó bảo nàng ta chuyển lời cho lục di nương, cứ hỏi nàng ta, có muốn giữ cái thai trong bụng lại không.”

Quế ma ma nghe thấy thế thì trừng to hai mắt lên, kinh ngạc nói: “Lục di nương mang thai ư? Tiểu thư làm sao mà người biết được? Người nghi ngờ phu nhân sẽ động tay với đứa trẻ kia à?”

Nàng biết những chuyện này đều là nhờ có Tô Khuynh Mi.

Kiếp trước, vì để thể hiện tình tỷ muội sâu sắc với nàng mà Tô Khuynh Mi thường hay tới thăm nàng và ở lại rất lâu, những chuyện lớn xảy ra trong phủ đều là do Tô Khuynh Mi nói với nàng, nhưng chuyện mà nàng nghe được từ nàng ta lại không phải là lục di nương mang thai mà là chuyện sảy thai, mới chỉ hơn một tháng, mà nguyên nhân gây ra đó là không biết mình mang thai, nên ăn nhầm đồ ăn ở nhà mẹ đẻ.

Từ phản ứng ngày hôm nay của lục di nương thì có thể thấy được, bản thân nàng ta chắc hẳn là biết bản thân mình đã có thai rồi, nhưng mà sợ Tiêu Yến sẽ gây bất lợi cho thai nhi nên mới không dám thừa nhận, ngu xuẩn bỏ qua cơ hội tốt như thế trong ngày hôm nay.

Về phần ngũ di nương, đương nhiên là vì các nàng có chung lập trường, chung mục tiêu, nàng là hy vọng lớn nhất thậm chí là duy nhất của nàng ta, nàng tự tin nàng ta sẽ không bán đứng mình, chỉ dựa vào điểm này thì nàng ta chính là đồng minh tốt nhất của nàng trong Tô phủ.

Tô Lương Thiển còn chưa trả lời, chỉ nhìn về phía màn đêm thăm thẳm ở bên ngoài, cong đôi môi lên, nhàn nhạt nói: “Con rắn gửi nuôi ở chỗ ngoại tổ mẫu, mấy ngày nay cò thể đón về rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play