Sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, Tô Lương Thiển nhìn ánh nắng mai ngày đông chiếu vào trong cửa sổ, tâm trạng rất tốt.
Lúc đang còn rửa mặt chải đầu thì Từ ma ma đã đưa bữa sáng phong phú tới cho Tô Lương Thiển, lúc Tô Lương Thiển đang ăn sáng thì Từ ma ma lải nhải như một con vẹt những gì mà Tô lão phu nhân căn dặn Tô Lương Thiển.
Tô Lương Thiển đang ăn đồ ăn mà thầm thấy tiếc, nếu như người tới là Liên ma ma thì tốt rồi, bà ta chắc chắn không dám la lối om sòm như thế này ở trước mặt nàng.
Lúc Tô Lương Thiển tới thì xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa Tô phủ rồi, Tiêu Yến và Tô Khuynh Mi cũng đã có mặt, hai người tốn hết tâm tư trang điểm một phen, màu sắc quần áo mới thật đẹp, vừa lộng lẫy lại vừa đoan trang.
So với bọn họ thì Tô Lương Thiển lại mộc mạc hơn nhiều, áo kép lông hồ ly màu hồng nhạt, bên dưới là váy bách điệp màu vàng nhạt, trên váy được thêu một đóa hoa ngọc lan đang nở rộ, quần áo đang mới khoảng bảy phần, chải kiểu tóc linh hoàn kế đã lỗi thời ở kinh thành từ lâu rồi, chất liệu quần áo cực tốt, rất có cảm xúc, không hề có chút cổ hủ nào mà ngược lại lại dễ sinh ra cảm giác thân cận.
Trâm ngọc hình hoa ngọc lan mà nàng cài ở chính là cái trâm ngọc mà Tô Trạch Khải tặng cho nàng ngày hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn, vừa trắng nõn lại mềm mại như một miếng đậu hũ vừa mới làm ra, thấy như thế Tô Khuynh Mi vừa rồi còn tràn ngập tự tin đắc ý, nhưng cũng sinh ra sự ghen ghét căm hận.
Ngũ quan của nàng ta xinh đẹp chẳng có chỗ nào có thể chê, nhưng mà da lại có chút đen, thật ra thì cũng không đen lắm, trước đây nàng ta cũng không thấy bản thân mình đen, nhưng mà Tô Lương Thiển quá trắng rồi, một trắng thì có thể che đi được hàng trăm cái xấu, mà Tô Lương Thiển lại không hề xấu xí nữa chứ, cho dù nàng ta có xinh đẹp như thế nào đi nữa, thì khi đứng bên cạnh Tô Lương Thiển cũng sẽ bị cướp hết sự chú ý, ai cũng sẽ nhìn Tô Lương Thiển.
Tiêu Yến cũng cảm thấy Tô Lương Thiển đã cướp sự nổi trội của Tô Khuynh Mi, có chút không vui nhưng lại chẳng móc ra được lỗi sai nào của nàng.
“Phu nhân.”
“Tỷ tỷ.”
Tô Lương Thiển đi tới bên cạnh Tiêu Yến thỉnh an bà ta, Tô Khuynh Mi thì hành lễ với Tô Lương Thiển.
Tô Lương Thiển cười nói với Tô Khuynh Mi: “Suýt chút nữa thì ta đã cho rằng người mà Vương lão phu nhân muốn gặp chính là muội muội đó.”
Tô Khuynh Mi phản kích: “Vương lão phu nhân chính là nữ tử truyền kì trong kinh thành, hôm nay có thể gặp mặt đương nhiên không thể thất lễ được, càng không thể khiến tỷ tỷ mất mặt được.”
Tô Lương Thiển nhìn về hướng cửa lớn của Tô phủ, đồng ý sâu sắc gật gật đầu “Chiếm hết ánh sáng của ta.”
Tô Lương Thiển nói xong thì trực tiếp lên xe, Tô Khuynh Mi cắn cắn môi, Tiêu Yến cầm lấy tay nàng ta, nói nhỏ: “Cứ để cho nàng ta đắc ý đi, vài này nữa nàng ta tha hồ mà khóc.”
Vương lão phu nhân bảo nàng ta tới Vương phủ, là bởi vì hoàng hậu và thái tử muốn hủy bỏ hôn sự với nàng ta, một khi hủy bỏ hôn sự này rồi, thì Tô Lương Thiển cũng chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào nữa, không phải chỉ là một quả hồng mềm cho bà ta mặc sức nắn bóp à.
Tô Khuynh Mi cũng hiểu được điểm này, ngược lại còn an ủi Tiêu Yến mấy câu, sau đó hai mẹ con mới cùng bước lên xe.
Trường Vinh Hầu phủ nằm ở thành Đông, bên cạnh Hoàng thành, thật đúng là nằm ngay dưới chân thiên tử.
Tô phủ cách Trường Vinh Hầu phủ năm con phố, đang lúc đường phố náo nhiệt nên xe ngựa không chạy nhanh được, nửa canh giờ sau mới tới.
Cửa sắt màu đỏ son, vừa cao lại vừa to, sư tử lớn ở cửa cũng sống động như thật, rất uy vũ, tới cả tiểu tử giữ của nhìn cũng cao to hơn sơ với Tô phủ, tất cả mọi thứ, chính là khí phái mà Tô phủ có xách dép cũng không theo kịp.
Xe ngựa dừng lại, đám người Tiêu Yến còn chưa xuống xe thì tiểu tử canh cửa đã chạy tới, sau khi hỏi rõ thân phận của đám người Tô Lương Thiển thì mới để cho Tô Lương Thiển đi vào bằng cửa hông.
Tiêu Yến nghe thấy thế thì cảm thấy bản thân bị coi thường, nên trong lòng rất tức giận, nhưng mà nghĩ tới thái độ không hề coi trọng Tô Lương Thiển của Vương gia thì gần như nắm chắc chủ ý muốn từ hôn rồi, lại không nhịn được mà vui vẻ.
Tô Lương Thiển thấy Tiêu Yến như thế thì đã biết dược bà ta nghĩ gì rồi.
Nếu nàng mà là Tô Khuynh Mi không những không nghĩ cách giúp nàng từ hôn, mà còn phải tích cực thúc đẩy mối hôn sự này, tưởng tượng một chút xem, nhà chồng thì coi thường làm khó dễ, phu quân thì háo sắc không yêu thương, nhà mẹ đẻ thì không quan tâm không chăm sóc mà chỉ biết đòi hỏi, có việc gì thì lại giậu đổ bìm leo, giống hệt kiếp trước, điều này còn tàn độc hơn so với bất cứ thủ đoạn nào mà mình sử dụng, vẫn hoàn toàn không cần phải phí tâm.
Một công đôi việc.