Xe ngựa của Tô Lương Thiển đi vào từ cửa hông, thuận lợi tiến vào Trường Vinh Hầu phủ.
So với sự tinh xảo của Tô phủ thì Trường Vinh Hầu phủ còn xa hoa lộng lẫy hơn nhiều, tất cả mọi thứ đều thể hiện được sự tôn quý vinh sủng của bậc đế vương, cho dù là Tô Khuynh Mi cũng không khỏi nhìn xung quanh bốn phía, hai mắt để lộ ra sự khao khát, sau đó sinh sôi ra tham vọng, dã tâm càng lớn hơn.
Về phần Giáng Hương thì thật sự là giống nhà quê lên phố, không thể tiến lên một bước.
Tô Lương Thiển đi theo sau ma ma dẫn đường, mắt không nhìn lung tung mà nhìn thẳng về phía trước, ung dung tự tại giống như đây chính là quang cảnh đường phố mà bất cứ lúc nào cũng đều có thể nhìn ngắm được.
Đang ngồi ở chính sảnh đợi các nàng chính là lão phu nhân của Vương gia Diêu Quy Ninh với phu nhân của Trường Vinh Hầu phủ Lục Sơ Lam.
“Đây chính là nữ nhi của Thanh nha đầu sao, qua đây, để lão thái bà nhìn xem nào.”
Diêu Quy Ninh ngồi ở chính giữa, vẫn đang cách một khoảng cách nhưng vừa nhìn là có thể nhận ra Tô Lương Thiển đi theo bên cạnh Tiêu Yến, nên vẫy vẫy tay với nàng.
Tô Lương Thiển bước qua Tiêu Yến, đi tới trước người Vương lão phu nhân, phúc thân với bà ta, giọng nói nhẹ nhàng đơn thuần sạch sẽ: “Vương lão phu nhân.”
Vương lão phu nhân hơi gật gật đầu, ra ý cho Tô Lương Thiển lại gần thêm một chút nữa, sau đó nắm chặt lấy tay nàng, nhìn kĩ hơn, giọng nói cũng có chút ấm áp: “Vừa mới chớp mắt đã trở thành đại cô nương rồi, trổ mã lại xinh đẹp như thế, thật là ngoan.”
Nói xong rồi thì cởi chiếc vòng tay trên cổ tay của mình đeo lên tay Tô Lương Thiển, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay nàng: “Đây là quà gặp mặt.”
Bà ta thân thiện ấm áp như thế, dù là đối với đích tôn nữ ruột thịt của mình cũng không như thế, khiến cho Lục Sơ Lam làm con dâu cũng thấy cực kì kinh ngạc.
Tô Lương Thiển hoàn toàn không từ chối, uốn người nói cảm ơn.
Diêu Quy Ninh đã quen biết với ngoại tổ mẫu của Tô Lương Thiển thời còn trong khuê phòng, chí hướng của hai người hợp nhau, mối quan hệ cực kì tốt, sau này phu quân của Diêu Quy Ninh qua đời, bà ta có thể canh giữ được gia sản lớn như thế này thì cũng nhờ Thẩm lão phu nhân giúp đỡ rất nhiều, Vương lão phu nhân cũng là người nhìn Thẩm Thanh lớn lên, Thẩm Thanh với nhi tử của bà là Vương Tử Dương cũng được tính là thanh mai trúc mã của nhau.
Năm đó, Vương Hiểu Âm làm muội muội lại gả cho hoàng tử trước, Thẩm Thanh rất có thể sẽ được gả tới Vương gia.
Khi Thẩm gia suy tàn thì Vương lão phu nhân với Thẩm lão phu nhân cũng không có liên hệ riêng, chỉ là những thứ này người ngoài không hề biết được, chính là không biết chuyện trại Tiêu Phong lần này, Vương lão phu nhân tham gia bao nhiêu thôi.
Tiêu Yến với Tô Khuynh Mi cũng hành lễ như Tô Lương Thiển nhưng bị Diêu Quy Ninh bỏ mặc ở bên cạnh, vừa xấu hổ lại tức giận tới đỏ cả mắt.
“Sơ Lam, con ở đây tiếp khách thay ta, Lương Thiển, con đi theo ta.”
Vương lão phu nhân đưa Tô Lương Thiển về viện của mình, Vương Hiểu Âm đã đợi ở đó rồi.
Bà ta mặc một thân thường phục, trang điểm phù hợp và tinh tế, bảo dưỡng khuôn mặt một cách thỏa đáng, hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết tuổi tác, ngược lại sau khi làm hoàng hậu nhiều năm thì lại dưỡng ra được khí chất tôn quý uy nghiêm.
Vương lão phu nhân dẫn theo Tô Lương Thiển thỉnh an bà ta.
“Thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Vương Hiểu Âm vội vàng đứng dậy nâng Vương lão phu nhân dậy, nói trách: “Đã nói với mẫu thân bao nhiêu lần rồi, ở nhà không cần hành lễ lớn như thế.”
“Lễ nghĩa không thể lơ là được.”
Vương lão phu nhân dựa vào tay Vương Hiểu Âm đứng lên, Tô Lương Thiển vẫn còn quỳ trên đất, Vương Hiểu Âm hoàn toàn không có ý cho nàng đứng dậy, Vương lão phu nhân nhìn Vương Hiểu Âm một cái cầu xin thay cho Tô Lương Thiển: “Để đứa bé đứng lên đi.”
Lúc này hoàng hậu mới nói: “Đứng lên đi.”
Sau đó bà ta ban cho Tô Lương Thiển được ngồi.
Tô Lương Thiển ngồi xuống, hai tay chồng lên nhau đặt trên đầu gối, cả người thẳng tắp, dáng vẻ đoan trang, tay của nàng và mặt của nàng giống nhau, đều cực kì sạch sẽ, dáng vẻ như thế mà lại có chút quyến rũ.
Ánh mắt của Vương Hiểu Âm di chuyển lại rơi lên trên mặt nàng, thì cảm thấy đôi mắt kia cực kì sạch sẽ trong suốt, giống như con thỏ nhỏ mới sinh thuần lương vô tội, không nhiễm chút thế tục nào.
Rất xinh đẹp, nhưng lại không giống Thẩm Thanh, cũng không giống Tô Khắc Minh, nhưng mà, thái tử sẽ thích loại hình như thế này ư?
Nàng được Thẩm lão phu nhân bảo vệ rất tốt, nuôi dưỡng cũng rất tốt.
Thật sự xinh đẹp khiến người ta muốn hủy diệt đi, điểm này, giống với mẫu thân nàng.
“Những năm nay ở Vân Châu sống thế nào? Trên đường có thuận lợi không? Trở về đã quen chưa?”
“Đều rất tốt ạ.” Tô Lương Thiển trả lời một cách đơn giản.
Vương Hiểu Âm lại hỏi một số vấn đề khác, Tô Lương Thiển trả lời như thường, ánh mắt Vương lão phu nhân nhìn nàng càng ngày càng hài lòng.
Tô Lương Thiển thấy hoàng hậu hỏi cũng kha khá rồi thì đứng dậy, nhìn Vương Hiểu Âm, rồi lại nhìn về phía Vương lão phu nhân bằng ánh mắt cầu xin: “Lão phu nhân, con có thể nói chuyện riêng với hoàng hậu mấy câu được không ạ?”