Nàng ta mang theo sự khiêu khích ác ý nhìn về Tô Lương Thiển, lớn tiếng nói: “Ngươi muốn ta rời đi phải không? Vậy thì ta càng không đi.”
Nhị di nương bị Tô Như Cẩm đẩy ngã xuống đất, không ngừng khóc lóc, đầy vẻ tuyệt vọng.
Tô Lương Thiển đứng dậy giơ tay tát Tô Như Cẩm một cái, lực của Tô Lương Thiển không hề nhỏ, Tô Như Cẩm bị đánh ngã ra trên giường.
Tô Lương Thiển đi đến cửa, nàng định vén rèm lên, Lục Châu đang đứng ngoài cửa nghe lén thì Tô Lương Thiển đột nhiên xuất hiện khiến nàng ta sửng sốt, dưới cái nhìn chằm chằm của Tô Lương Thiển, nàng ta chạy trốn như có tật giật mình.
Tô Lương Thiển không gọi nàng ta lại mà treo rèm vén, sau đó Thu Linh giúp mở tất cả cửa sổ trong phòng ra.
Lúc này, mặt trời đã lặn, ánh đèn cam ấm áp chiếu sáng từng ngóc ngách ở trong phòng. Tô Như Cẩm sống trong bóng tối một thời gian nên cảm thấy khó chịu, nheo mắt nhìn Tô Lương Thiển nói: “Kéo lại, kéo lại hết cho ta.”
Tất nhiên là Tô Lương Thiển không nghe lời của nàng ta, nhìn Tô Như Cẩm đang phát điên nói: “Chỉ có chuột trong cống mới để bản thân sống trong bóng tối cả ngày.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play