Thu Linh biết, Tô Lương Thiển có võ công, nhìn tình trạng bây giờ của Nhị di nương Thu Linh không lo lắng Tô Lương Thiển sẽ bị thương, nhưng nàng sợ rằng Tô Lương Thiển sẽ mềm lòng.
Thu Linh liếc nhìn Ảnh Đồng một cái, hai người đối mặt, Tô Lương Thiển lại nói thêm: “Ngươi trông Lục Châu đi.”
Lục Châu đang nằm co quắp trên mặt đất, nghe thấy mình bị điểm danh, không nhịn được lén nhìn Tô Lương Thiển, đúng lúc bắt gặp đôi mắt lạnh băng như lưỡi dao của nàng như thể nàng đã biết hết mọi chuyện, Lục Châu nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua, toàn thân cứng đờ ớn lạnh, càng run rẩy nhiều hơn, cả người yếu ớt đến mức không thể gượng dậy được, cho nên đã bị Thu Linh nhấc đi.
Những người khác trong phòng đã lui ra ngoài, Nhị di nương vẫn đang tự đánh mình, trên mặt đã máu thịt lẫn lộn, hình như bà ta cũng không thấy đau.
Tô Lương Thiển tiến lên, nắm lấy bàn tay sắp đánh xuống của bà ta, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, bà cứ như thế này thì Tô Như Cẩm có thể sống lại à?”
Nhị di nương thậm chí không thèm nhìn Tô Lương Thiển một cái, chỉ cố gắng hết sức rút tay về, nhưng không có tác dụng, Nhị di nương thờ ơ nói: “Chuyện ta nhờ ngươi đã làm được, ta cũng đã đưa đồ cho ngươi, chúng ta đã thanh toán xong xuôi. Ngươi cút đi, cút, Cẩm Nhi của ta, chắc chắn không muốn nhìn thấy ngươi, nó gặp ngươi thì sẽ xui xẻo!”
Tô Lương Thiển ngồi xuống, nhìn thẳng vào Nhị di nương đang tự sa ngã, trái tim của nàng cũng đau đớn đến mức vỡ vụn từ lâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play