Khi Tô Lương Thiển quay về Lưu Thiển uyển thì Quế ma ma đã chuẩn bị xong những món ăn mà nàng thích rồi.
Quế ma ma đuổi hết hạ nhân ra ngoài, chỉ để lại bản thân mình với Phục Linh ở lại hầu hạ.
“Nô tỳ dựa theo sự căn dặn của tiểu thư, đã đưa đồ và chuyển lời đi rồi, ngũ di nương nói, muốn chính thức thỉnh an tiểu thư.”
Phục Linh nói xong thì tự giác ra ngoài đi canh gác, nàng vẫn luôn cảm thấy Tô Lương Thiển đang bí mật làm một chuyện đại sự.
Tô Lương Thiển vừa mới trở về Tô phủ thì những hạ nhân trong phủ thương hay trèo tường nghe trộm, không kiêng nể gì cả, gần đây đã ít đi rồi, nhưng mà Phục Linh biết, không phải là không có mà bọn họ đã thu liễm đi rất nhiều rồi, không trắng trợn như lúc trước, chính vì như thế mà Phục Linh lại càng cảm thấy nên cẩn thận hơn.
“Không phải là tiểu thư nói lục di nương có thai ư? Lão nô muốn tự mình đi xem một chút, lục di nương gọi ta vào, vừa hay gặp được đại phu đang chẩn mạch cho nàng ta, đại phu nói nàng ta chỉ là bị nhiễm lạnh nên dạ dày không tốt thôi, rồi kê cho một ít thuốc, nàng ta nằm trên giường, nên lão nô cũng không nhìn ra được, nhưng mà sắc mặt với hơi thở của nàng ta không phải là rất tốt, còn có chút ho, nhìn rất giống người đang bị ốm, tiểu thư, người chắc chắn là nàng ta có thai ư?”
“Ừm.”
Tô Lương Thiển khắc định nói “Người có hỏi thăm xem là đại phu nào không?”
“Là Phùng đại phu của Phong Chi đường, tên là Phùng Bình, điều này do chính miệng ngũ di nương nói với Phục Linh.”
Tô Lương Thiển đặt đôi đũa trên tay xuống, giống như nghĩ tới chuyện gì đó nên Quế ma ma cũng không làm phiền, mãi cho tới khi Tô Lương Thiển hoàn hồn trở lại thì bà mới không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay tiểu thư ở Hầu phủ, mọi thứ thuận lợi chứ?”
Tô Lương Thiển nghịch nghịch cái tua rua của chiếc hà bao trên eo, điềm tĩnh cười “Gặp được hoàng hậu rồi, mọi thứ rất thuận lợi, ma ma, ngày mai chúng ta tới chỗ ngoại tổ mẫu ở vài ngày đi.”
Ở một nơi khác, Sênh Huy uyển.
“Ngươi nói cái gì?”
Tiêu Yến đang đói bụng, vừa mới về tới Sênh Huy uyển tới một ngụm nước còn chưa uống thì lại được Phương ma ma ở lại phủ giữ nhà báo tin lục di nương mang thai, nên lập tức mang một bụng lửa giận, tức no luôn rồi.
Phương ma ma lại lặp lại lời nói một lần nữa.
“Con tiện nhân kia, thế mà lại dám đùa giỡn ngay dưới mí mắt của ta.”
Tiêu Yến nắm chặt tay để trên bàn, niềm vui sướng khi Tô Khuynh Mi có thể tham gia Triêu Xuân yến đã bị sự phiền phức này làm giảm đi hơn nữa rồi.
“Đại thiếu gia cũng biết rồi.”
Sắc mặt của Tiêu Yến lại càng khó coi hơn, khinh thường hừ lạnh một tiếng, u ám nói: “Có thai thì tính cái gì, có thể sinh ra hay không mới là bản lĩnh, nói với Phùng đại phu, nếu như bị nhiễm lạnh thì phải trị liệu cho tốt vào, cứ giống như trước đây mà làm, ngươi chọn thời gian cho nàng ta uống thuốc đi, động tác phải nhanh một chút, đừng để xảy ra sai sót.”
Đêm dài lắm mộng, bà ta tuyệt đối không dung thứ cho bất cứ người nào ngáng đường nhi tử của mình.
Chạng vạng tối, người của Vương phủ tới tặng lễ vật, Tô Lương Thiển có, Tô Khuynh Mi cũng có, nhưng mà của Tô Khuynh Mi còn lâu mới phong phú dày dặn như của Tô Lương Thiển, Tô Lương Thiển lại bị Tô lão phu nhân gọi tới Phúc Thọ viện.
Tô Lương Thiển ra cửa thì ráng chiều phía chân trời đang đỏ rực, một loại cảnh đẹp không ngôn từ nào có thể miêu tả được, khiến tâm trạng con người vui vẻ.
Nàng đang lo lắng ngày mai không thể ra ngoài được thì Trường Vinh Hầu phủ tặng quà, sự coi trọng của bọn họ có thể khiến nàng làm việc thuận tiện hơn nhiều rồi.
Người của Trường Vinh Hầu phủ tới tặng quà xong rồi thì đi.