Ở một bên khác, Tiêu Yến tỉnh táo rời khỏi Trường Vinh Hầu phủ, cũng mơ hồ bối rối như Tô Khuynh Mi.
Rõ ràng đang nói chuyện vui như thế, sao mà hoàng hậu lại nói đuổi người là đuổi đi lập tức như thế chứ, Tiêu Yến cảm thấy chắc chắn nguyên nhân là do Tô Lương Thiển.
“Hoàng hậu nói gì với con thế?”
Tô Lương Thiển dựa vào xe ngựa, lười trả lời: “Không có gì.”
Tiêu Yến nhìn thấy thái độ này của nàng thì muốn phát hỏa lên, sau đó bà ta lại nghĩ tới có thể là tại nguyên nhân bị hủy hôn nên tâm trạng của Tô Lương Thiển không tốt, nên lập tức lại thấy vui vẻ, ngoài mặt vẫn cố gắng không để lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác: “Chuyện hôn sự nói thế nào rồi?”
“Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối.”
Nếu đã như thế thì việc cưới xin này bị hủy là cái chắc rồi.
Tiêu Yến vô cùng vui mừng.
Đoàn người Tiêu Yến vừa mới về tới Tô phủ, còn chưa kịp ăn trưa thì đã bị Tô lão phu nhân mời tới Phúc Thọ viện.
“Sao rồi? Gặp hoàng hậu rồi chứ?”
Hạ nhân thông báo đoàn người Tô Lương Thiển trở về khiến Tô lão phu nhân có chút lo lắng.
Về vào lúc này, đừng nói là chọc cho hoàng hậu với Vương lão phu nhân không vui đấy chứ?
Tô lão phu nhân đi thẳng vào vấn đề, thậm chí có chút không chờ nỗi nữa.
“Gặp rồi.”
Trên mặt Tiêu Yến mang theo nụ cười, giọng nói cũng không trầm trọng, Tô lão phu nhân dần dần thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Lương Thiển: “Nói chuyện thế nào rồi?”
Tô Lương Thiển vẫn đứng ở chỗ cũ, giọng nói dịu dàng, có chút vui vẻ: “Vương lão phu nhân rất thích con, hỏi con rất nhiều thứ, còn tặng quà gặp mặt cho con nữa.”
Tô Lương Thiển hơi hơi lắc lắc chiếc vòng tay huyết bảo có chút to trên tay, có chút ngại ngùng mà nói: “Vương lão phu nhân cởi trên tay bà xuống để tặng cho con.”
Trên khuôn mặt chứa đầy nụ cười của Tô lão phu nhân toàn là nếp nhăn, vẫy vẫy tay với Tô Lương Thiển, lại bảo nàng đi tới bên cạnh mình: “Thiển Nhi của ta đúng là làm cho người ta yêu thích.”
Tiêu Yến thấy dáng vẻ mấy ngày nay của Tô lão phu nhân còn yêu thích xem trọng Tô Lương Thiển hơn Tô Khuynh Mi, thì trong lòng cực kì không vui: “Con với Khuynh Mi cũng gặp hoàng hậu rồi, còn nói rất nhiều chuyện, hoàng hậu nương nương cũng rất thích Mi Nhi, còn khen ngợi hết lời, còn bảo con mang nàng tới tham gia Triêu Xuân yến năm sau nữa.”
Vừa nhắc tới điều này thì sự u ám trong lòng Tiêu Yến lập tức tiêu tan thành mây khói, cả người đều cực kì vui sướng, giống như vị trí nữ nhân cao quý nhất thiên hạ đã nằm trong tay Tô Khuynh Mi rồi.
“Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu nương nương bảo ngươi đưa Mi Nhi tham gia Triêu Xuân yến ư?”
Tô Khắc Minh đi từ bên ngoài vào, giọng nói kích động, dường như có chút không dám tin.
Hôm nay Tô Khắc Minh không ra ngoài, ngay khi nhận được tin Tô Lương Thiển đã trở về thì ông ta lập tức tới Phúc Thọ viện.
So với sự hưng phấn kích động của Tô Khắc Minh, thì Tô lão thái thái chưa từng biết tới Triêu Xuân yến cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Tiêu Yến với Tô Khuynh Mi nghe thấy tiếng nói thì quay người lại, Tiêu Yến bước tới nghênh đón, cười nói: “Đúng vậy, hoàng hậu nương nương đích thân mời đó. Khuynh Mi của chúng ta xinh đẹp, cầm kì thi họa đều tinh thông, chắc chắn sẽ nổi tiếng vang danh.”
Tô Khắc Minh nhìn Tô Khuynh Mi, dung mạo Tô Khuynh Mi thanh lệ, cười một cách ôn hòa ấm ấp đoan trang, Tô lão phu nhân nhìn Tô Khắc Minh hỏi: “Triêu Xuân yến là cái gì thế?”
Tâm trạng của Tô Khắc Minh cực tốt, giải thích: “Là yến hội do hoàng hậu tổ chức, quý nhân của hậu cung với một số hoàng tử đều tham gia, thông thường thì chỉ có quan chính tam phẩm trở lên với những tông thân của hoàng thất... mới được mời tham dự.”
Dựa vào chức quan của hắn thì gia quyến không có tư cách tham gia Triêu Xuân yến, hoàng hậu đã mở kim khẩu ra mời thì có phải là đang âm thầm thể hiện điều gì không? Lẽ nào hắn sắp được thăng chức rồi?
Tô Khắc Minh càng nghĩ thì càng cảm thấy có khả năng, chỉ cảm thấy vị trí Hộ bộ thượng thư đã trở thành vật trong túi mình rồi.
Tô Khắc Minh cực kì hài lòng đối với Tô Khuynh Mi được chính mình dày công dạy dỗ, ông ta tưởng tượng tới việc Tô Khuynh Mi có thể chiếm được vị trí thứ nhất trong yến hội, có thể lọt vào mắt xanh của các quý nhân, thì đã đến lúc bản thân chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng rồi, trong lòng là một mảng sáng lấp lánh, cả người đều lâng lâng.
“Tốt lắm, tốt lắm, Thiển Nhi, con làm rất tốt.”
Tô Khắc Minh nhìn về phía Tô Lương Thiển, đáy mắt không hề có sự yêu thương của phụ thân đối với nữ nhi mà chỉ là sự hài lòng với một quân cờ phát huy tác dụng.
Mặc dù Tô Lương Thiển hủy hôn, nhưng mà lại có thể tranh thủ cho ông ta và Tô Khuynh Mi những lợi ích thực tế.
“Làm cho Mi Nhi với Thiển Nhi mấy bộ quần áo mới, nữ nhi của Tô Khắc Minh ta cũng không thể kém người khác được.”
Tô Lương Thiển đứng lên: “Còn có những muội muội khác nữa, hoàng hậu nương nương nói rồi, phu nhân có thể dẫn hết tất cả các nàng đi theo.”