Vương lão phu nhân với Vương Hiểu Âm đang tranh cãi kịch liệt thì bị người ta cắt ngang.

Người tới là một người ăn mặc phú quý, mắt mày phong lưu, trời sinh tuấn lãng bất phàm, rảo bước như mây, hoàn khố liên thành quần là áo lượt, chính là Vương Thừa Huy.

“Ngươi tới đây làm gì?” Vương lão phu nhân nhíu mày.

Vương Thừa Huy bước vào phòng rồi thì tự rót cho mình một tách trà: “Ban ngày ban mặt, các cô nương của Di Thúy các không thể không nghỉ ngơi nha, hơn nữa cô cô hiếm lắm mới trở về nên con đương nhiên phải ở nhà để nói chuyện giải sầu với người rồi.”

Di Thúy các, chính là hoa lâu nổi tiếng nhất trong kinh thành, Vương Thừa Huy là khách quen ở nơi đó, cũng có tiếng nhiều lần vung tiền như rác cho các cô nương rồi.

Vương Thừa Huy mặc dù ăn chơi trác táng nhưng mồm mép lại ngọt ngào, nhất là nịnh nọt nữ nhân, hắn lại là đích tử duy nhất của Trường Vinh Hầu phủ, nên Vương Hiểu Âm cực kì yêu thương hắn, nhưng mà cũng phiền não hắn không quan tâm tới chính sự, không thể trở thành cánh tay đắc lực cho thái tử.

Vương Thừa Huy uống nước xong thì nói thẳng mục đích của mình ra: “Con nghe nói, phu nhân Tô phủ dẫn theo hai tiểu thư tới bái phỏng phủ chúng ta, nữ nhi của Tô Khắc Minh chắc chắn là xinh đẹp rồi, nhất là người mà phu nhân hiện tại của hắn sinh ra, bên ngoài đồn là giống như tiên nữ, thế người đâu rồi?”

Hắn liếc nhìn xung quanh, Vương Hiểu Âm đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Vương lão phu nhân nói: “Mẫu thân, Thừa Huy chính là đích trưởng tôn của người, lại do một tay người nuôi lớn, là người kế thừa Trường Vinh Hầu phủ tương lai, dáng vẻ này của hắn, người phải chịu trách nhiệm. Hắn cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng cần phải có người quản thúc để bước đi trên con đường chính đạo, người cũng không phải cứ nhắc mãi tới chuyện muốn ôm tằng tôn ư, nếu người đã thưởng thức Tô Lương Thiển như thế thì chi bằng ngày để nàng ta làm cháu dâu của người đi, dù sao thì con cũng tuyệt đối không đồng ý để nàng gả cho thái tử, làm con dâu của con đâu.”

Vương Hiểu Âm không muốn tiếp tục cãi nhau với Vương lão phu nhân nữa, nên sau khi nói rõ thái độ của mình lần nữa thì rời đi.

Vương Hiểu Âm rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Vương lão phu nhân với Vương Thừa Huy, Vương Thừa Huy nhìn về phía Vương lão phu nhân, dùng ánh mắt dò hỏi những chuyện vừa mới xảy ra.

Vương lão phu nhân đã không còn tức giận nữa rồi, nói với Vương Thừa Huy những lời mà Vương Hiểu Âm nói với bà: “Ta đã nhìn thấy đứa trẻ kia rồi, cử chỉ đoan trang, không tự ti không kiêu ngạo, không hề thua kém những tiểu thư thế gia lớn lên trong kinh thành, nhìn rất giống một con thỏ, thật không ngờ lá gan lại lớn như thế, lâu lắm rồi ta chưa thấy hoàng hậu vừa tức giận lại vừa bất lực như thế.”

Trên khuôn mặt của Vương lão phu nhân chứa ý cười, không hề có chút ý tứ trách phạt Tô Lương Thiển tí nào.

“Tổ mẫu không lo lắng nàng ta sẽ gây bất lợi với hoàng hậu à?”

Nếu như có người ngoài ở đây thì nhất định sẽ bị sự hài hòa của hai bà cháu bọn họ làm cho kinh ngạc tới rớt cả cằm ra, điều kinh dị hơn đó là Vương lão phu nhân thế mà lại nói chuyện cơ mật quan trọng như thế với một tên ăn chơi trác táng không biết giữ mồm giữ miệng trước mặt nữ nhân như thế.

“Chắc là nàng tạm thời sẽ không đưa ra lúc này đâu, còn có thể khiến cho cô cô con thu liễm bớt lại, một nha đầu thông tuệ hữu dũng hữu mưu như thế, tương lai chắc chắn có thể làm việc lớn. Nếu thái tử có thể cưới nàng thì ta cũng nguyện ý giúp hắn một phen.”

“Rất hiếm khi nghe thấy tổ mẫu khen người người khác như thế, người rất thưởng thức nàng à?”

Lúc nói những lời này Vương Thừa Huy đột nhiên nghĩ tới những chuyện ở trại Tiêu Phong thời gian trước, hắn chần chừ một lúc nhưng vẫn nói sự thật với Vương lão phu nhân, khiến cho Vương lão phu nhân tức giận mắng to: “Làm làm, hậu nhiều năm như thế rồi, thế mà ánh mắt còn thiển cận như thế, ta đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rồi, không được tham gia vào những chuyện như thế này của nàng ta rồi mà.”

Vương Thừa Huy nhíu mày, bớt chút cà lơ phất phơ của người ăn chơi trắc táng rồi, mà nhìn nghiêm túc hơn: “Chuyện này, con vẫn cảm thấy sai sai, tổ mẫu, người nói xem, có phải là nàng đã biết rõ về mưu kế của mấy người Tô phu nhân từ lâu rồi không?”

Hắn sờ sờ cằm: “Nếu thật sự như thế thì con cưới nàng cũng không phải là không thể.”

Hắn cười cười: “Bây giờ con có chút tò mò về nàng rồi đấy, tổ mẫu, nàng có xinh đẹp không? Nếu xấu thì con không cần đâu, nàng có biết công phu không? Dũng mãnh như An vương phi cũng không được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play