Vốn dĩ, sự tức giận của Vương Hiểu Âm đã không còn nhiều như lúc đối diện với Tô Lương Thiển nữa, nhưng lúc này lại nhắc lại với Vương lão phu nhân thì trong chốc lát lại cảm thấy sự uy nghiêm của hoàng hậu của mình bị mạo phạm rồi, nên lửa giận lập tức cao lên ba trượng nói: “Nàng ta còn cho rằng Kinh Quốc công phủ bây giờ vẫn là Kinh Quốc công phủ ngày trước ư? Hậu thế của tội thần mà cũng mơ tưởng gả cho thái tử làm nữ chủ nhân của Đông cung, nàng ta sẽ chỉ khiến thái tử bị bôi đen đi mà thôi, còn dám tới uy hiếp con, thật là không biết sống chết, không hiểu quy củ như thế, cũng không biết Thẩm lão phu nhân dạy dỗ nàng ta thế nào.”

Vương Hiểu Âm nói những lời này thì không tự chủ mà nghĩ tới tư thái của Tô Lương Thiển khi nói chuyện với bà ta, ung dung điềm đạm, không tự ti cũng không tự đại, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, giống như nàng ta mới chính là người cao cao tại thượng nắm toàn bộ thế cục trong tay vậy, khiến Vương Hiểu Âm lại càng tức không chịu nổi.

“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không cho phép nói những lời như thế.”

Giọng nói của Vương lão phu nhân rất nặng nề, có chút thất vọng, Vương Hiểu Âm không phục: “Con lại không nói ở trước mặt hoàng thượng.”

Vương lão phu nhân đã dặn dò để ý hàng trăm vạn lần, không cho phép Vương Hiểu Âm nhắc tới Kinh Quốc công phủ trước mặt hoàng đế, nhất là không được phép thể hiện một chút không hài lòng nào đối với Kinh Quốc công phủ.

“Ở trong hoàng cung lúc nào cũng phải nhẫn nhịn thì thôi đi, lẽ nào ở trong nhà con cũng không thể nói ra suy nghĩ của mình ư? Thế thì lúc đầu người chẳng cần mặt mũi mà cầu xin hoàng thượng cho con mỗi năm trước tết về nhà làm gì, dựa vào cái gì mà để tiện nhân Tôn Ngữ Hàm kia có thể phân chia quyền lực với con chứ.”

Tôn Ngữ Hàm chính là quý phi, là mẹ đẻ của tứ hoàng tử, chính là cái gai trong mắt, cái dằm trong da thịt Vương Ngữ Âm.

Bởi vì trước giao thừa mỗi năm bà ta đều về phủ, nên rất nhiều chuyện của hậu cung chỉ có thể giao cho Tôn Ngữ Hàm xử lý mà thôi, mỗi khi nghĩ tới những chuyện này thì trong lòng Vương Hiểu Âm lại cực kì căm hận, nhưng mỗi khi bà ta về phủ thì đều nhận được sự chỉ điểm của Vương lão phu nhân, nên sau khi quay lại hậu cung đều được hoàng thượng ban thưởng.

Vương lão phu nhân thở dài một hơi, tay chống lên bàn không có chút sức lực nào, ngồi xuống ghế, sắc mặt ngưng trọng.

Vương Hiểu Âm hoàn toàn không hiểu cho tâm trạng của Vương lão phu nhân “Con nói Thẩm Thanh chẳng tốt đẹp gì rồi, người với đệ đệ lại khăng khăng không tin, nói nàng ta chỗ nào cũng tốt, cũng may mà nàng ta chết sớm nếu không thì con đã bị nàng ta hại chết từ lâu rồi. Tô Lương Thiển cũng xem là tự biết nhận thức, biết bản thân mình không với tới thái tử được bên đảm bảo trong vòng một năm sẽ hủy cửa hôn sự này.”

Sau đó, Vương Hiểu Âm lại nói tới lợi ích của việc hủy cửa hôn sự này muộn lại một chút với Vương lão phu nhân một lượt.

Vương lão phu nhân đang sa sút tinh thần thì hai mắt hơi sáng lên: “Những điều này là nàng nói à?”

“Vâng.” Vương Hiểu Âm không tình nguyện đáp một tiếng.

Vương lão phu nhân yên lặng hồi lâu rồi nói: “Cửa hôn sự này, không thể hủy.”

Vương lão phu nhân không hỏi Vương Hiểu Âm điểm yếu trên tay Tô Lương Thiển là gì, mà trực tiếp kết luận luôn.

“Mẫu thân cũng thấy như thế à?”

Vương lão phu nhân thấy Vương Hiểu Âm như thế thì biết được bà ta đã hiểu sai ý của mình, nên nói một cách rõ ràng: “Nếu như nha đầu kia của Thẩm gia mà giống như con nói, thì chẳng có người nào thích hợp với vị trí thái tử phi hơn nàng cả.”

“Người nói gì cơ? Nàng làm thái tử phi ư, không thể nào, con không đồng ý.”

“Thái tử phi mà con cần không phải là người mà bảo sao nghe vậy với con, với thái tử, mà là nữ nhân có thể quản lý được thái tử, có thể trói buộc được hành vi của hắn, giúp đỡ hắn bước đi trên con đường chính đạo, bảo vệ được vị trí thái tử của hắn lâu dài mãi mãi. Tô Lương Thiển vừa dũng cảm lại mưu trí, còn có thể suy đoán lòng người, chẳng có người nào thích hợp hơn nàng hết. Còn có Kinh Quốc công phủ, tuy rằng không bằng như ngày trước nhưng Kinh Quốc công phủ vẫn là Kinh Quốc công phủ, hơn nữa, ta nghe nói Thẩm Trác Bạch lập được nhiều chiến công trong quân doanh, Thẩm gia quật khởi...”

Vương Hiểu Âm từ chối một cách kịch liệt “Không cần biết như thế nào, con cũng đều không đồng ý.”

Bà ta bị thái hậu chọc tức đủ rồi, lại còn phải thấp giọng nói chuyện với con dâu, xem sắc mặt của nàng ta nữa ư? Vương Hiểu Âm cảm thấy không thể nào chấp nhận được.

Hai mẹ con nổi lên tranh luận.

“Tổ mẫu với cô cô đang tranh luận gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play